Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 407: Chương 407: Nam Vực Thánh Đình




Tần Quân ngẫm lại thấy cũng đúng, Thâm Uyên Môn cũng đủ đáng thương rồi, yêu cầu của mình quả thật có hơi quá đáng.

Hơn nữa hắn cảm thấy Nam Cung Liệt Thiên không hề nói dối, đây là một loại trực giác, toàn thân Nam Cung Liệt Thiên phát ra một loại khí chất cao ngạo xem thường thiên hạ, loại người này luôn rất cao ngạo, cho nên sẽ khinh thường chuyện nói dối.

Đương nhiên cho dù Nam Cung Liệt Thiên có thật sự nói dối đi nữa thì hắn cũng hết cách, cũng không thể để cho Dịch lão đầu đi uy hiếp ép buộc Nam Cung Liệt Thiên được, quan hệ của hai người bọn họ cũng không tốt tới mức đó, nếu như làm quá đáng thì sẽ khiến Dịch lão đầu sinh ra hiểu lầm với hắn.

- Vậy thì thôi, chúng ta đi!

Tần Quân lắc đầu nói, hắn cũng không trông cậy vào việc mượn truyền tống môn của Thâm Uyên Môn để trở về nữa, bởi vì người ta vừa mới bị thiệt thòi xong!

Viên Hồng và Lôi Chấn Tử đi theo hai bên của hắn, bay đi lên khỏi hạp cốc, Dịch lão đầu thì theo sát phía sau.

- Sư tổ, ngài đi đâu vậy?

Nam Cung Liệt Thiên vội vàng ngăn Dịch lão đầu lại, nào biết Dịch lão đầu lại đẩy gã ra, hùng hùng hổ hổ nói:

- Đương nhiên là đi theo Tần Quân rồi, tiểu tử này chính là người có đại khí vận, đi theo hắn nhất định rất phấn khích!

Người có đại khí vận?

Nam Cung Liệt Thiên sững sờ ngay tại chỗ.

Nhìn qua bóng lưng Tần Quân rời đi, gã không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Hai chữ khí vận này sao mà dễ hiểu, chỉ là tới khi nhìn về phía Thâm Uyên Điện thì gã liền cảm thấy toàn thân đều không ổn.

Đây là chuyện gì đây?

Kẻ thù tới quậy một trận long trời lở đất rồi phủi mông đi nhẹ nhàng là thế, bọn họ là người chịu thiệt lại không thể đòi lại công bằng được.

Chuyện đau khổ nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

- Môn chủ, chúng ta phải nhịn như vậy sao?

Một vị trưởng lão nhịn không được lên tiếng hỏi, lần này bọn họ tổn thất lớn như vậy, ngay cả cường giả hàng đầu như An Diêm Sát cũng bị giết chết, lại thêm những giáo đồ bị Lôi Chấn Tử và Viên Hồng giết chết, chẳng khác nào bị bẻ mất một bên cánh.

- Không thì phải làm sao bây giờ?

Nam Cung Liệt Thiên trừng mắt nhìn gã một cái rồi hỏi.

Tên trưởng lão kia cũng không khỏi im lặng, đúng vậy, ngoại trừ nhịn ra thì bọn họ còn có thể làm được gì nữa chứ?

Xông lên để khiến toàn bộ Thâm Uyên Môn bị chôn vùi sao?

- Chuyện hôm nay xem như một bài học, đừng cho rằng Thâm Uyên Môn chúng ta có thể không biết kiêng nể gì hết, những tồn tại mạnh hơn chúng ta không phải là không có.

Nam Cung Liệt Thiên quét mắt nhìn tất cả mọi người trầm giọng nói, khí thế trầm ổn của cường giả khiến cho đầu óc tràn ngập lửa giận của tất cả mọi người bình tĩnh lại, không thể không nói, Nam Cung Liệt Thiên rất có khí chất của kẻ lãnh tụ, nhất là vào lúc quan trọng thế này, gã biết rõ phải an ủi giáo chúng kiểu gì.

Từ khi Thâm Uyên Môn thành lập tới nay cũng đã qua mấy ngàn năm, chỉ có duy nhất một vị môn chủ là gã, có thể thấy được Thâm Uyên Môn có thể cường đại tới cỡ này, hoàn toàn không thể bỏ qua công lao của gã.

….

Sau khi bay ra khỏi hạp cốc của Thâm Uyên Môn, mấy người Tần Quân liền đáp xuống đám mây mà Lôi Chấn Tử tạo thành, Tần Quân nhìn về phía Dịch lão đầu nói:

- Nói ra thì ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Đó chính là đồ tôn của ngươi mà!

Ân cứu mạng có lớn tới đâu đi nữa thì cũng không đáng để động can qua tới cỡ đó chứ?

Cho nên Tần Quân cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Dịch lão đầu này thật sự lòng dạ sắt đá như vậy sao.

- Đồ tôn mà thôi, năm đó ta có tới mấy trăm tên đồ đệ, Dịch Liệt chỉ là một trong số đó mà thôi.

Dịch lão đầu hoàn toàn không màng tới, khiến cho Tần Quân thiếu chút nữa phì cười, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử cũng bật cười thành tiếng.

Nếu như Nam Cung Liệt Thiên nghe được câu này nhất định sẽ tức tới ói máu.

Mẹ nó, nhân sinh quả thật là giống như một vở kịch!

Lúc trước ngươi biểu hiện nhún nhường như vậy, kết quả địa vị của ngươi ở trong lòng người ta không cao chút nào…

Tần Quân cười tới mức đau cả bụng, chẳng trách Dịch lão đầu kia lại không màng tới cảm xúc của đồ tôn mình như vậy.

- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh —— toàn thân thoát ra khỏi Thâm Uyên Môn! Đạt được cơ hội triệu hoán Thần Ma một lần!

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên cắt đứt tràng cười của Tần Quân, cơ hội triệu hoán Thần Ma lần này nên dùng hay giữ lại đây?

- Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?

Lôi Chấn Tử lên tiếng hỏi.

Tần Quân suy nghĩ một lát liền đáp:

- Tìm đại một hướng để đi đi, tìm được thành trì trước đã rồi tính sau.

Không nói tới thực lực, Lôi Chấn Tử và Viên Hồng thoạt nhìn cũng không giống Chính Đạo, Dịch lão đầu thì càng khỏi cần phải nói, còn hắn thì có thể phát ra ma khí, cũng không sợ sẽ bị tu sĩ Ma Đạo đuổi giết.

- Dịch lão đầu, ngươi có biết Thánh Đình của Nam Vực không?

Tần Quân tạm thời dằn suy nghĩ triệu hoán lại, quay sang nhìn Dịch lão đầu cười hỏi.

Vô luận là thượng cổ chi hồn gặp được ở Thương Lam vương quốc hay là Cơ Vĩnh Sinh ở bên trong Tử Vong Cốc, dường như đều có liên quan với Thánh Đình Nam Vực.

Quả nhiên, vừa nghe tới cái tên này thì sắc mặt của Dịch lão đầu liền trở nên là lạ.

- Nam Vực Thánh Đình, đây chính là truyền thuyết đã rất xa xưa rồi.

Dịch lão đầu ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, thần thái tựa như thi nhân đang nhớ tới cố hương.

Ngươi nói tiếp đi chứ!

Tần Quân thật muốn bóp chết lão già này cho rồi, Viên Hồng và Lôi Chấn Tử cũng nhìn Dịch lão đầu đầy vẻ tò mò, đối với những bí mật thượng cổ này, phòng chừng hiếm ai mà không cảm thấy hứng thú.

- Nghe nói trước đây rất lâu, không có vương quốc, không có hoàng triều, Nam Vực vẫn còn do Thành Đình khống chế, bách tộc lấy nhân tộc làm đầu, khi đó nhân tộc còn chưa phân ra chính ma lưỡng đạo….

Dịch lão đầu bắt đầu tự thuật, Tần Quân nghe được không khỏi dâng trào xúc cảm, bách tộc lấy nhân tộc làm đầu.

Bây giờ Nam Vực làm gì còn bách tộc, những tộc cường đại thượng cổ gần như đều đã biến mất sạch sẽ, ngay cả yêu tộc khi xưa từng áp chế nhân tộc nay cũng chia năm xẻ bảy, yêu thú đều trở thành sủng vật hoặc con mồi của nhân tộc.

Quá mức an nhàn, lại khiến cho nhân tộc của Nam Vực ngày càng lơi lỏng, trở nên yếu đuối.

- Ta sinh ra lúc Thánh Đình đã suy bại…

Nói tới đây, toàn thân Dịch lão đầu không khỏi run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Mãi cho tới lúc thần tiên xuất hiện, bọn họ tự xưng là thay trời hành đạo, tàn sát Thánh Đình….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.