Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 303: Chương 303: Thần quân (2)




- Thần quân? Cái danh hiệu này rất hay! Rất chuẩn xác. Mấy nghìn người đại chiến trăm vạn đại quân quả thực được cho là thần quân!

- Cũng không biết bọn họ là đến từ nước nào. Không nghĩ tới vương quốc Càn Nguyệt chúng ta cũng có cứu binh!

Các tướng sĩ quân áo bào trắng nghe phía trên truyền đến tiếng hoan hô, đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Từ khi bước lên hành trình, quân áo bào trắng lại chưa từng bại!

Trước đây như vậy, sau này cũng vậy!

Lúc này, Quan Vũ bay xuống, hạ vào trước mặt Trần Khánh, chắp tay cười nói:

- Cảm ơn các vị huynh đệ tương trợ.

Tuy rằng đám người Trần Khánh yếu hơn hắn rất nhiều. Nhưng biểu hiện của quân áo bào trắng vừa rồi, có thể nói là thiếu chút nữa sáng mù ánh mắt hắn. Ngay cả Bảo Chấn Đan cũng không có thể một kích phá mở phòng ngự của bọn họ. Quân đội như vậy khiến cho tâm tư Quan Vũ ngứa ngáy.

So với quân áo bào trắng, đội quân ở Ngọc Quan Thành quả thực giống như chó bay liệng.

- Tướng quân đa lễ. Quân áo bào trắng chúng ta cũng phụng chỉ hành sự!

Trần Khánh đáp lễ cười nói.

Quân áo bào trắng?

Tên này không sai!

Trong lòng Quan Vũ tán thưởng. Sau đó hắn tò mò hỏi:

- Chủ công của các ngươi là ai? Đến từ quốc gia nào vậy?

- Tất nhiên là Tần Quân điện hạ.

Trần Khánh ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói. Hiện tại Tần Quân danh chấn tám phương. Hắn tự nhiên lấy làm kiêu ngạo.

Tần Quân điện hạ!

Quan Vũ giống như bị sét đánh, toàn thân đều choáng váng.

...

Vèo...

Dưới bầu trời xanh, một đoàn mây mù nhanh chóng bay đi. Ngồi phía trên là Tần Quân, Đát Kỷ, Tiểu Ly, Sa Ngộ Tĩnh, Hồng Hài Nhi cùng với Hạo Thiên Khuyển. Không chỉ có Tần Quân biết thuật điều khiển sương mù đằng vân. Những người khác cũng biết. Lúc này người phát động mây mù chính là Sa Ngộ Tĩnh.

Thân là tồn tại siêu cấp Thiên Tiên Cảnh tầng chín, thuật điều khiển sương mù đằng vân của Sa Ngộ Tĩnh cực nhanh. Chỉ thời gian hai canh giờ ngắn ngủi bọn họ đã đi tới chỗ biên giới vương quốc Thương Lam và vương quốc Hắc Long.

- Điện hạ, chúng ta là trực tiếp xông vào hoàng cung của vương quốc Hắc Long, hay là có dự định khác?

Sa Ngộ Tĩnh quay đầu lại cười hỏi. Vương quốc Hắc Long cường đại ở trong miệng hắn dường như hậu hoa viên.

Ngay cả hoàng triều Nam Trác cũng không ngăn cản được bọn họ, nữa là vương quốc Hắc Long?

- Không vội. Chúng ta lẻn đi vào trước, tìm hiểu một chút về tin tức thần thú.

Tần Quân cười nói. Hắn đã kích phát nhiệm vụ, trong vòng năm mươi năm sáng tạo ra một hoàng triều. Thần thú là quan trọng nhất. Bỏ qua thôn này có thể sẽ không có cái tiệm này.

Hồng Hài Nhi xem thường nói:

- Thần thú có gì tốt? Còn không bằng khi ta Thánh Anh Đại Vương đánh bại yêu quái.

Ngươi biết cái gì!

Tần Quân đảo mắt, mặc kệ kẻ chỉ biết điên cuồng chiến đấu này.

Lúc này, hắn chợt thấy đường chân trời phía trước xuất hiện đường nét của thành trì.

Sa Ngộ Tĩnh điều khiển mây mù càng cao hơn. Cao tới mức người ở dưới đất mặt ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy được. Tần Quân âm thầm cảm thán. Đây mới là lợi ích của thực lực. Hắn đạt được Thuế Phàm Cảnh tầng bốn cũng không dám bay cao như vậy. Tính sơ qua, nói không chừng cũng gần vạn thước.

Không thể không nói bầu trời của thế giới này rất cao, dường như bay cao thêm mấy vạn thước nữa cũng không bay ra khỏi được tinh cầu.

Thậm chí là ở đây vốn cũng không phải là tinh cầu.

Rất nhanh, bọn họ liền bay vào trong phạm vi thành trì. Sau đó trong miệng Sa Ngộ Tĩnh nhắc tới một câu, Tần Quân nghe không hiểu. Một giây tiếp theo Tần Quân liền cảm giác trời đất quay cuồng. Lại trong nháy mắt, hắn ngạc nhiên phát hiện mình đã hạ xuống đất.

- Bán bánh nướng!

- Thanh Phượng Lâu mở cửa. Các cô nương cũng chờ các vị đại gia!

- Tiêu cục nhận người. Người dưới Luyện Khí Cảnh tầng bốn đừng quấy rầy!

- Nhường đường nhường đường!

Những tiếng ồn ào truyền vào trong tai Tần Quân. Chỉ thấy bọn họ đang đứng ở trong một con hẻm nhỏ. Nhìn lại, đám người Sa Ngộ Tĩnh đều cười mà như không cười theo dõi hắn. Đát Kỷ và Tiểu Ly còn che miệng cười khẽ.

Không xong!

Mất thể diện!

Tần Quân thầm mắng. Hắn vội vàng giả ho khan một tiếng, xoay người liền đi về phía bên ngoài hẻm nhỏ. Tuy rằng rất tò mò Sa Ngộ Tĩnh sử dụng pháp thuật hoặc thần thông gì, nhưng hắn lại không còn mặt mũi nào để hỏi ra.

- Ta nói với các ngươi này, ta ở trong vũ hội Tiềm Long đã cùng Tần Quân kết nghĩa!

Mới vừa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Tần Quân liền bị một giọng nói thu hút. Hắn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên cạnh một cửa hàng cách đó không xa có bốn gã trẻ tuổi đang nói chuyện phiếm. Bọn họ gồm ba nam một nữ. Từ trên trang phục của bọn họ, có thể nhìn ra được bọn họ đều là con cháu phú gia.

Ta kết nghĩa huynh đệ tới ngươi sao?

Tần Quân dở khóc dở cười. Hắn thế nào lại không nhớ rõ mình đã kết nghĩa huynh đệ?

Người nói chính là một thanh niên mặc áo màu lam, anh tuấn tiêu sái, mặt như ngọc quan, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, khiến người ta một loại cảm giác tà mị. Lúc này hắn đang nói khoác với ba gã bạn đồng hành của mình:

- Ta và Tần Quân gặp nhau ở hoàng triều Lạc Yên Thành, lúc đó lại kinh sợ vì Thiên Nhân, kết bái làm huynh đệ.

Khoác lác!

Ngươi tiếp tục khoác lác đi!

Tần Quân đảo mắt. Đám người Đát Kỷ phía sau càng thấy buồn cười hơn.

- Vậy ngươi vì sao lại bị đào thải ở trong thí luyện thành?

Nữ tử duy nhất trong bốn người tò mò hỏi. Nàng tuy rằng bộ dạng không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng dễ nhìn, bộ dạng của con chim nhỏ nép vào người.

Đối mặt với lời truy hỏi của nàng, người thanh niên mặc áo màu lam hoàn toàn không xấu hổ, trái lại giả vờ làm ra một bộ dạng xúc động, cảm khái nói:

- Ta gặp kẻ gian ám toán, bị mười mấy tu sĩ Kim Đan Cảnh truy sát, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn bị đào thải. Hiền đệ Tần Quân của ta bởi tức giận, điên cuồng tàn sát tu sĩ tham gia thí luyện thành, dẫn đến thí luyện thành kết thúc sớm.

Em gái ngươi!

Ai là hiền đệ của ngươi!

Tần Quân nhất thời không thể nhẫn nhịn. Hắn không ghét người khác thích thể hiện, nhưng không thể giả vờ đến trên đầu hắn.

Ở thời điểm hắn chuẩn bị tiến lên đánh người thanh niên mặc áo màu lam một trận tơi bời, phía trước bỗng nhiên truyền đến những tiếng ồn ào náo động. Trên đường phố,các tu sĩ dân chúng đều bước nhanh tới. Ngay cả bốn người thanh niên mặc áo màu lam cũng đứng dậy đi đến. Dường như có sự kiện trọng đại nào đó sắp phát sinh.

- Đi, chúng ta cũng đi qua xem thử một chút.

Tần Quân phất tay nói. Kiếp trước hắn làm người Hoa chính cống, thích xem náo nhiệt là truyền thống chảy xuôi trong xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.