Lưu gia không có cường giả Thái Ất Huyền Tiên.
Nữ nhân mặc sườn xám cười nói:
- Tiếp theo là một trong bảo bối mà mọi người chú ý, pháp thuyền bát phẩm!
Đã bán đấu giá hơn hai mươi món bảo bối, tới lúc đưa lên một món trọng bảo rồi.
Nghe câu đó Tần Quân nheo mắt lại.
Đừng trách trẫm khoe mẽ, trẫm phải dựa vào nó tung hoành Nam Tận Hải!
Tần Quân cười nhạt, linh thạch trong trữ vật giới, không gian thần thoại của hắn đã rục rịch muốn bay ra.
Nữ nhân mặc sườn xám thản nhiên cười nói:
- Vì pháp thuyền bát phẩm dài ba trăm trượng nên tại đây chúng ta chỉ có thể bày ra mô hình thu nhỏ của nó. Xin mọi người yên tâm, sau hội đấu giá có thể cho người mua thử thuyền, một khi khác với chúng ta nói thì sẽ được lấy lại giá gốc.
Nhìn theo hướng ngón tay nữ nhân mặc sườn xám chỉ, một chiếc thuyền nhỏ đen thui hiện ra trên mặt bàn. Nhìn thoáng qua như cá mập, từ vẻ ngoài thì pháp thuyền bát phẩm này rất uy vũ, nhưng trong biển cả mênh mông nó cũng rất bắt mắt dễ hấp dẫn kẻ mơ ước nó, cũng có thể chấn nhiếp một số kẻ trộm.
Nữ nhân mặc sườn xám bắt đầu giới thiệu hàng loạt:
- Pháp thuyền bát phẩm ngày đi ngàn dặm, tự mang pháp trận chống đỡ một kích hết sức của cường giả Kim Tiên cảnh. Nó có thể xuyên qua tất cả thiên tai họa biển trong Nam Tận Hải, đương nhiên nếu gặp đại năng yêu tộc thì miễn bàn.
Mắt Tần Quân càng lúc càng sáng.
Đây đúng là thuyền tốt, còn kèm một ngàn nô lệ, tuyệt!
Nữ nhân mặc sườn xám nói một câu làm toàn trường lặng ngắt như tờ:
- Giá khởi điểm, ba trăm ngàn.
Ba trăm ngàn linh thạch tam giai là số tài sản kếch sù. Nhiều thành trì trong Đông Viêm Vực một năm không kiếm nhiều linh thạch như vậy.
Lên tiếng đầu tiên là Lưu Thược Nam ở phòng khách quý số mười một:
- Năm trăm ngàn!
Lưu Thược Nam cười nói:
- Tại hạ tên Lưu Thược Nam, chiếc pháp thuyền bát phẩm này là gia phụ cố ý dặn dò muốn lấy nó, hy vọng mọi người nể mặt gia phụ.
Lưu Thược Nam!
Lưu gia!
Không khí càng quỷ dị, Lưu Thược Nam tuy là thiên tài đứng đầu nhưng không đáng gì trong mắt cường giả thật sự. Tuy nhiên gã đã lôi cả phụ thân ra thì ai dám giành?
Quá vô sỉ!
Nhiều người chửi thầm. Nữ nhân mặc sườn xám trên đài cao cau mày. Mới năm trăm ngàn đã muốn mua pháp thuyền bát phẩm? Còn chưa tới giá gốc.
Công tử Lưu gia thật là bá đạo!
Một giọng nói biếng nhác đánh vỡ yên lặng:
- Một ức.
Mọi người cùng nhìn chằm chằm.
Là Tần Quân trong phòng số bảy.
Một ức linh thạch tam giai!
Con số làm mấy trăm người rùng mình.
Trong phòng số mười một, Lưu Thược Nam đang sung sướng bưng tách trà hưởng thụ cảm giác khoe mẽ như bị sét đánh, hai tay nâng tách trà khựng giữa không trung.
Tần Quân cười nói:
- Tại hạ không phải phụ thân của Lưu Thược Nam, mọi người không cần nể tình, ai muốn tăng giá cứ tăng, với điều kiện là các vị tăng giá nổi.
Giọng Tần Quân rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người. Đám người ôm bụng cười bò.
Không phải phụ thân của Lưu Thược Nam?
Rõ là tát mặt.
Đám tu sĩ cười chảy nước mắt, bọn họ rất ngạc nhiên muốn biết Lưu Thược Nam trong phòng số mười một có biểu tình gì.
Liễu Nhược Lai đau lòng trách mắng:
- Ngươi điên rồi, trực tiếp tăng thêm năm trăm ngàn!
Liễu Nhược Lai không biết giá của pháp thuyền bát phẩm, còn tưởng rằng mấy ngàn vạn có thể mua về.
Tần Quân xua tay cười:
- Nàng chờ chút nữa sẽ hiểu.
Phòng số mười một.
Choang!
Lưu Thược Nam tức giận đập tách trà xuống đất lạnh giọng mắng:
- Tên này muốn đắc tội Lưu gia chúng ta sao?
Lưu Thược Nam truyền âm ép hỏi Tần Quân?
- Các hạ có dám báo tên họ?
Tần Quân hồi âm:
- Trẫm họ Tần, ngươi có thể kêu trẫm là Tần Thánh Đế.
Khuôn mặt Lưu Thược Nam tràn ngập kinh sợ, gã nhớ trong Quan Thiên Giới Tần Quân đại phát thần uy, mạnh như Đông Phương Cực ở trước mặt hắn không có sức đánh lại.
Lưu Thược Nam từng bị Tần Quân đánh bại, còn quỳ xin tha, đó là sỉ nhục, là ác mộng ám ảnh gã.
Người tham gia còn sống đều gặp chuyện đó, nên không ai tuyên truyền việc này, trừ các thiên tài Nam Vực. Nhưng Nam Vực tắc nghẽn không truyền tin ra ngoài.
Không ngờ Tần Quân đến đây!
Cũng đúng, chỉ có hắn mới dám to gan vô lễ như vậy.
Trong lòng Lưu Thược Nam tràn ngập hoảng sợ, gã chỉ muốn đi ngay.
Giới Linh của Quan Thiên Giới còn bị thuộc hạ của Tần Quân diệt, Lưu Thược Nam không cho rằng thuộc hạ của gã có thể giết được hắn. Ở trong lòng Lưu Thược Nam thì Tần Quân đã là vô địch, đụng phải hắn không thể đánh nhau, nên ngoan ngoãn né tránh.
Tần Quân khinh thường cười nói:
- Hừ, người nhu nhược.
Liễu Nhược Lai tò mò hỏi:
- Ngươi đang nói ai?
Tần Quân cười khẽ:
- Còn ai nữa, Lưu Thược Nam.
Tần Quân không có ấn tượng với Lưu Thược Nam. Trong Quan Thiên Giới người bị hắn đánh bại không đủ một vạn cũng cỡ mấy ngàn, hắn không thể nhớ hết tên từng người. Tần Quân không biết Lưu Thược Nam là thiên tài tham gia Quan Thiên Đại Hội, cứ nghĩ là tên hèn.
Liễu Nhược Lai trợn to mắt. Lưu Thược Nam là một trong thiên tài đang nổi tiếng gần đây, tại sao ở trước mặt Tần Quân thì biến thành kẻ yếu đuối?
Bên kia, trong phòng số mười bốn.
Nam nhân tóc xanh biểu tình trở nên vô cùng dữ tợn, hai tay nắm tay vịn ghế dựa, hơi thở trở nên vô cùng âm trầm.
- Là hắn! Tuyệt đối là hắn! Giọng nói này! Ngữ điệu này!
Nam nhân tóc xanh mắt hấp háy tia sáng ẩn chứa vô tận sát ý. Hai thị nữ đứng phía sau cẩn thận bóp vai gã, chợt gã hừ lạnh, hai thị nữ nháy mắt hóa thành tro bụi, chết không toàn thây.
Tiếng hệ thống gợi ý bỗng nhiên vang lên:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Cơn giận của Thanh Hồ Vương. Nhiệm vụ cụ thể: Thanh Hồ Vương sinh ra sát ý với túc chủ. nếu túc chủ đánh bại Thanh Hồ Vương sẽ được một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng!]
Tần Quân suýt sặc.
Thanh Hồ Vương?
Cái quỷ gì.
Tại sao bá chủ Nam Tận Hải sinh ra sát ý với hắn?
Tần Quân vẻ mặt không nói gì, trẫm chưa vào Nam Tận Hải vì sao đã bị Thanh Hồ Vương hận? Không lẽ trong Quan Thiên Đại Hội có nhi tử hoặc đệ tử của Thanh Hồ Vương?
Vừa lúc bị hắn giết?
Tần Quân trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn không biết Thanh Hồ Vương đang trong Thiết viện.
Dương Tiễn cảm nhận sát ý của Thanh Hồ Vương, bí hiểm liếc mắt qua, trong mắt lóe tia kiêng kị.
Đường Tam Tạng, Cửu Đầu Trùng cũng đã nhận ra, nhưng bọn họ không lộ ra. Tần Quân thì tập trung chú ý vào pháp thuyền bát phẩm ở bên dưới.
- Một ức một ngàn vạn!
Kêu giá đến từ phòng khách quý số chín. Tần Quân đã đắc tội Lưu Thược Nam thì bọn họ không khách sáo nữa.