Dường như nhận thấy sự nghi ngờ của hắn, Thân Công Báo cười nói:
- Thánh Hoàng tại vị đã hơn vạn năm, áp chế Thánh Triều vạn năm, nhiều người đã sớm không cam lòng, nhất là mấy trăm năm gần đây, Thánh Hậu và Thánh Cơ tranh quyền, đắc tội không ít người, bao gồm cả các hoàng tử, thế nên mới có cơ hội cho thuộc hạ ra tay.
Tần Quân giật mình, thầm thương cảm cho các hoàng tử, nhất là Thái Tử, tại vị tám ngàn năm rồi, thế nhưng không lên nổi ngôi vị hoàng đế, là ai thì cũng dễ dàng có những cảm xúc tiêu cực.
Xem chừng về sau, hắn phải phân phong địa bàn cho những người thân, để tránh việc họ mơ ước cái ngôi vị hoàng đế của mình.
- Được, về sau, nhớ phải cẩn thận.
Tần Quân gật đầu nói, Thân Công Báo kích động càng nhiều người thì xác suất bại lộ càng lớn, nhìn dưới góc độ của một hoàng đế, thì kẻ như Thân Công Báo nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị tước sống, vậy nên, Tần Quân không muốn Thân Công Báo bị lộ tẩy.
Thân Công Báo gật đầu, sau đó bắt đầu báo cáo những thành quả cụ thể của mình, từ ngày đầu tiên đặt chân tới Thánh Thành, thằng nhãi này đã bắt đầu giăng kế hoạch, Tần Quân nghe được những lời này, lòng vui mừng không thôi, may rằng Thân Công Báo không phải kẻ địch của mình.
Nếu Thân Công Báo không gặp phải Khương Tử Nha, có lẽ Phong Thần đại chiến đã có kết cục khác.
Cửu Linh Nguyên Thánh cùng Hằng Nga cũng ngạc nhiên nhìn Thân Công Báo, không ngờ cái vị có tu vi ở Chân Tiên cảnh này lại có lòng dạ khó lường như vậy, dù bọn họ không thích người như thế, nhưng nếu cùng phe, họ vui mừng vô cùng, thậm chí còn có chút chờ mong.
Khi đối đầu với một Thần Điện chưa rõ thực lực mạnh nhường nào, nếu có thể mượn sức hơn nửa thực lực của Thánh Triều, cùng nhau ngăn trở, thì họ cũng thấy an toàn hơn.
Dù sao thì hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của hai người là bảo vệ Tần Quân.
Nếu Tần Quân chết, toàn bộ thế lực của Đại Tần sẽ tan rã, thua thảm hại!
Đợi đến khi Thân Công Báo báo cáo xong xuôi, thì một nén nhang đã trôi qua.
Tần Quân cảm thán không thôi, Thân Công Báo đã mượn sức được nhưng ba vị Kim Tiên cảnh cường giả, dù cấp bậc của tiểu cảnh giới không cao, những thế lực bị kích động đều thuộc hàng nhị tuyến của Thánh Triều.
Năng lực người này rất mạnh, thậm chí còn hơn cả Lưu Bá Ôn và Gia Cát Lượng.
Bởi Thân Công Báo biết liều, hơn nữa còn dùng mọi thủ đoạn, giới hạn đạo đức của gã không cao như Lưu Bá Ôn và Gia Cát Lượng.
Chỉ Thân Công Báo mà đã lợi hại như vậy, còn Khương Tử Nha thì sao?
Dù trong thần thoại, hay trong lịch sử, Khương Tử Nha luôn được xếp vào hạng đứng đầu của văn thần, e rằng không ai sánh nổi gã.
- Sớm muộn gì cũng triệu hoán được hắn, hừ!
Tần Quân nghĩ vậy, sau đó liền đứng dậy tiễn Thân Công Báo khỏi cửa.
Không biết Thân Công Báo dùng pháp bảo nào mà có thể nén khí tức, nghe nói cả Thánh Thành này đều nằm trong tay Thánh Hoàng, gã làm vậy để che giấu tai mắt của Thánh Hoàng.
Tần Quân hiển nhiên là kẻ bị Thánh Hoàng chú ý tới nhất!
- Bệ hạ đúng là nhìn xa trông rộng, phái người này tới trước, làm được bao chuyện lớn.
Cửu Linh Nguyên Thánh cười nói, gã có chút bội phục, vốn tưởng Tần Quân định ỷ vào bọn họ để đàn áp Thánh Triều, nhưng xem chừng, hắn đã có kế sách vẹn toàn từ trước.
Bảo sao, dù phải đối đầu với Thần Điện, hắn cũng chẳng có chút sợ hãi nào.
- Hôm nay trẫm dự định nghiên cứu vụ thăng cấp lên hoàng triều, nếu các ngươi muốn ra ngoài đi dạo thì cứ việc tự tiện.
Tần Quân ngồi xuống trước bàn.
Hằng Nga cũng theo chân ngồi xuống:
- Ta không có hứng đi dạo, Cửu Linh, ngươi có thể đi tìm vị lão giả ở cách vách, dẫn lão đi mở mang một phen.
Lời này của nàng Tần Quân cũng gật đầu đồng ý, hắn cười nói:
- Lão gia hỏa này có chút ỉu xìu, ngươi thay trẫm nói với lão một câu.
- Nói gì?
Cửu Linh Nguyên Thánh ngạc nhiên hỏi, sau khi biết được thân phận của Dịch lão đầu, gã vẫn luôn rất chú ý người này.
- Cái cũ không đi, cái mới không tới.
Tần Quân cười sâu xa, hắn sợ Dịch lão đầu bị Thánh Triều thuyết phục.
Cửu Linh Nguyên Thánh ngẩn ra, sau đó giật mình cười, rồi biến mất khỏi phòng.
Hằng Nga hơi bĩu môi, thầm quát:
- Chẳng biết ăn nói gì.
Tần Quân nhún vai cười, trẫm thích nói thế đó, ngươi cấm được sao?
Sau đó Tần Quân lấy quyển trục ra, bắt đầu xem phương pháp giúp vương quốc thăng cấp thành hoàng triều, đợi khi Quan Thiên Đại Hội chấm dứt, dù Tần Quân chiếm lĩnh Thánh Triều thì hắn cũng phải dồn sự chú ý và mục tiêu phát triển cho Đại Tần.
Vậy nên, sớm muộn gì Đại Tần cũng phải thăng thành hoàng triều.
Cứ thế, Tần Quân đọc quyển trục, Hằng Nga yên tĩnh uống trà, thời gian cứ thế trôi qua.
...
Gần giữa trưa, Hằng Nga đột nhiên mở mắt, tay phải vỗ một phát, chén trà bay lên, tay phải nàng lại vỗ phát nữa, chén trà bay vút về một góc.
Choang!
- Ôi!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, khiến Tần Quân giật mình, vội vàng rút thần thức khỏi quyển trục.
Hắn quay đầu lại thì thấy trong góc có một nam tử ục ịch, mặc đồ da thú ngồi ôm đầu, vừa thấy gã, Tần Quân liền biết là ai.
Ngày đi ngàn dặm, độn địa vô cực, Thổ Hành Tôn!
- A, Thổ Hành Tôn, ngươi không thể vào bằng cửa chính sao?
Tần Quân nhướng mày cười hỏi.
Hằng Nga nghe vậy liền nghĩ, ra là thuộc hạ của Tần Quân.
Thổ Hành Tôn ôm đầu, chậm rãi đứng dậy, gã tươi cười đi tới trước mặt Tần Quân, quỳ xuống hô:
- Tham kiến bệ hạ, tại hạ Hành Thổ Tôn, kể từ nay, nguyện vì bệ hạ trèo đèo lội suối, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt không chối từ!
Trong lúc vô ý liếc về phía Hằng Nga, gã đột nhiên giật mình sửng sốt, đẹp quá!
Tần Quân thấy vậy bèn trầm giọng nói:
- Nàng là hoàng phi tương lai của trẫm, Hằng Nga tiên tử!
Thổ Hành Tôn vừa nghe vậy liền dụi tắt ngọn lửa vừa dậy lên trong lòng, trong Phong Thần Bảng, gã vừa gặp Đặng Thiền Ngọc đã thương, quấn hoài không buông, qua đó có thể thấy được gã chấp nhất với tình yêu đến nhường nào, vậy mà vừa nghe Hằng Nga là người của Tần Quân liền vội vàng bỏ ngay cái ý nghĩ vừa dậy lên trong lòng, để tránh cho việc mình trượt dài vào vũng lầy.
- Hừ, nói gì thế hả!
Hằng Nga hừ lạnh, Tần Quân chỉ mìm cưởi, không chọc ghẹo nữa.
Hắn nhìn về phía Thổ Hành Tôn, cười nói:
- Thổ Hành Tôn, lần đầu tới gặp trẫm, không mang quà cáp gì sao?
Thổ Hành Tôn nghe vậy không khỏi ngẩn ra, thoáng một cái liền hiểu ý Tần Quân, Tần Quân đang muốn gã thể hiện đây mà.
- Bệ hạ muốn thứ gì trong Thánh Thành? Ta liền lập tức đi lấy cho bệ hạ!
Thổ Hành Tôn cười gian trá, vừa tới, không thể hiện thì khó được trọng dụng, vậy nên gã không hề thấy phản cảm với yêu cầu của Tần Quân.