Dương Nhâm cũng dùng lửa gặp tình hình giống Dương Thiền, tiêu hao pháp lực quá nhiều nếu còn vung Thần Hỏa Phiến thì trận đánh lâu dài này sẽ rất bất lợi với gã.
Long Đế, Vương Tiễn, Mông Điềm, Văn Trọng, Lý Tư còn đỡ, bọn họ tác chiến bằng cơ thể, tiêu hao không quá lớn, vẫn cuồng mãnh như thường.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tần Quân thấy Chân Võ Đại Đế mở mắt ra, lên tiếng hỏi:
- Ngươi đã tỉnh?
Ánh mắt Chân Võ Đại Đế mờ mịt, gã cảm nhận vết thương cúa mình đang nhanh chóng khép lại, lại nhìn Tần Quân, gã hiểu mình đã ăn đan dược quý giá.
Chân Võ Đại Đế cắn răng gượng ngồi dậy lạy tạ Tần Quân:
- Đạ tạ bệ hạ cứu mạng.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Lo nghỉ ngơi đi, khỏe rồi chiến tiếp, trận chiến tranh này chỉ sợ sẽ không chấm dứt ngay.
Chân Võ Đại Đế gật đầu, ngồi trong phế tích vận công chữa thương.
Tần Quân chậm rãi đi hướng tường thành, gió to thổi vạt áo trắng bay phần phật, ngoài người hắn dần biến thành màu vàng:
- Cơ Vĩnh Sinh, có thể trợ giúp trẫm chiến đấu không?
Đúng vậy, Tần Quân định ra tay.
Hắn không định đứng xem đại chiến hai giới Âm Dương. Tần Quân dù gì có tu vi Kim Tiên cảnh, cộng thêm hắn tham gia vào sẽ chia sẻ nhiều áp lực cho người khác, vì hắn là nguồn thù hận di động.
Cơ Vĩnh Sinh châm chọc cười:
- Ha ha, với chút xíu tu vi mà muốn tham gia chiến đấu?
Giây sau lực lượng dâng trào tuôn ra từ đạo quả của Tần Quân, chảy qua kỳ kinh bát mạch, đó là lực lượng của Cơ Vĩnh Sinh.
Nam nhân khẩu thị tâm phi!
Tần Quân mỉm cười, tử diễm giữa trán nhảy nhót, con ngươi như sao tử vi co rút, hai chân khuỵu xuống nhảy bật lên vượt qua tường thành bay vào chiến trường.
Chân Võ Đại Đế há to mồm muốn hét lên, nhưng lời đến bên môi thì ngừng vì đã không kịp.
Đám thị vệ điều khiển Tru Quỷ Pháp hãi hùng hét to:
- Bệ hạ!
Nếu Tần Quân bị giết trên chiến trường thì Nhan Vương Điện mất trụ cột tâm hồn, thua chắc.
Nhưng Tần Quân mặc kệ họ, hắn xông vào nhóm âm binh gần nhất.
Đám âm binh thấy Tần Quân thì kích động nhào lên:
- Là Nhan Đế! Hắn đi ra!
- Tên này dám ra đây! Giết hắn, lập công hàng đầu!
- Xông lên!
- Tu vi của Nhan Đế có mạnh không vậy?
Tần Quân khinh thường cười, sau lưng hắn nhanh chóng ngưng tụ ra hai bánh xe vàng, đó là Đại Đạo Sinh Thiên Luân, hắn vung chưởng đánh vào nhóm âm binh.
Đại Chu Thiên Toái Sơn Chưởng!
Chưởng ảnh như núi nhỏ đánh tan vài âm binh, nhưng càng nhiều âm binh lao vào.
Tác dụng lớn nhất của Đại Chu Thiên Chưởng là hấp thu pháp lực của địch, lúc trước Cơ Vĩnh Sinh dựa vào chưởng này đại chiến mấy trăm năm với nhóm thần tiên, chiến đến trời đất tối tăm.
Ầm ầm!
Hai Đại Đạo Sinh Thiên Luân nghiền áp hai bên, đánh tan đám âm binh xúm lại. Đám âm binh tu vi trung bình cỡ Hóa Hư cảnh, không đáng một đồng trong mắt Tần Quân. Huống chi có lực lượng của Cơ Vĩnh Sinh gia cố, Tần Quân lúc này đã có sức chiến đấu Thái Ất cảnh.
Long Đế kinh kêu:
- Nguy rồi, sao bệ hạ đi ra!?
Vương Tiễn, Mông Điềm ở gần đó cùng quay đầu nhìn.
Nhìn theo tầm mắt của họ thấy âm binh rậm tạp từ các hướng nhào vào Tần Quân.
Tần Quân mặc áo trắng ở trong chiến trường hỗn loạn như tùy thời bị nhấn chìm.
Ba người Long Đế vội xông hướng Tần Quân, lòng cực kỳ sốt ruột, không rõ tại sao Tần Quân muốn ra tay.
Tần Quân cuồng cười nói:
- Cho các ngươi kiến thức cái gì là Đại Chu Thiên Phục Hải Chưởng!
Bàn tay phải từ sau lưng vung ra, pháp lực cuồn cuộn trút ra, rống to: Một bàn tay cao trăm trượng dán mặt đất nghiền áp. Nơi bàn tay đi qua các âm binh hét thảm bị đánh tan.
Mười mấy giây ngắn ngủi Tần Quân đã giải quyết mấy chục âm binh.
Nhưng so với con số hơn hai ngàn vạn thì bấy nhiêu không đáng gì.
Tần Quân tự mình vào chiến trận mới cảm nhận thương mang vô tận, trong tầm mắt toàn là bóng dáng đánh nhau. Mây lôi cuồn cuộn tô thêm nét túc sát cho trận chiến.
Cửu U Âm Đế đang đánh với Như Lai liếc thấy bóng Tần Quân dù cách xa mấy chục dặm, mắt gã đỏ ngầu.
Lòng Cửu U Âm Đế rực cháy lửa giận:
- Ngươi còn dám ra tay!?
Cửu U Âm Đế tưởng Tần Quân không thèm để mình vào mắt, gã nhìn ra tu vi của hắn chỉ cỡ Kim Tiên cảnh, rất nhỏ yếu. Nhưng gã không giết được kẻ yếu này.
Cửu U Âm Đế tức điên đụng mạnh Như Lai rồi bay tới chỗ Tần Quân.
Nhưng Như Lai sẽ không cho Cửu U Âm Đế như ý.
Chớp mắt Như Lai đuổi theo, bóng dáng hai người giao thác giữa hư không, chiến đến không phân cao thấp.
Cùng lúc đó, một bóng người bước chân trên đường chân trời, mặc đạo bào xám tro, khuôn mặt xấu xí.
Người đó nhìn đại chiến phía trước, tặc lưỡi nói:
- Không uổng là đại chiến hai giới Âm Dương, rất náo nhiệt.
Đạo sĩ xấu xí chép miệng cười nói:
- Thực lực của Cửu U Âm Đế cũng thường thôi.
Đạo xấu xí này là Nhiên Đăng Đạo Nhân đã bắt đi tiên nhân Sở Câu Hoài.
Lẽ ra Nhiên Đăng đang nghĩ cách đấu với Hải Cực Điện, đến đây làm gì?
Từ khi Nhiên Đăng bắt Sở Câu Hoài thì nếm ngon ngọt, trong thế lực lão khống chế không có nhiều cường giả, nên định bắt chút cường giả Đại La cảnh đi.
Từ từ bồi dưỡng cường giả không bằng trực tiếp cướp, còn về có bị lật thuyền trong mương hay không thì Nhiên Đăng chẳng lo.
Thân kiếp trước của lão là phó giáo chủ Xiển giáo, thực lực rất mạnh, lòng tự tin tràn trề. Nhiên Đăng giáng lâm ở thế giới này tự phụ mình cao cường, giống như Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhiên Đăng lấy một cái thước đen ra vỗ vào bàn tay, đến gần chiến trường.
Như Lai và Cửu U Âm Đế đánh túi bụi không nhận ra có cường giả tuyệt thế xuất hiện. Nếu Nhiên Đăng xen vào sẽ phá vỡ cân bằng chiến trường. Vì chiến tích nổi tiếng của Nhiên Đăng là đánh bại Như Lai.
Tần Quân bị mấy ngàn âm binh bao vây, hắn nhanh nhẹn di chuyển, hai Đại Đạo Sinh Thiên Luân quay quanh người cản kẻ địch sau lưng. Hai tay Tần Quân liên tục thi triển Đại Chu Thiên Phục Hải Chưởng, chưởng ảnh đánh tan âm binh, hấp thu pháp lực của xác âm binh khiến hắn có thể đại khai đại hợp, không cần lo lắng cạn kiệt pháp lực.
Tần Quân cười dài:
- Sướng!
Có lực lượng thần hồn của Cơ Vĩnh Sinh trợ giúp, Tần Quân cảm giác như vào trạng thái bá thể.
Vô địch!
Các âm binh không đụng tới góc áo Tần Quân, Đại Chu Thiên Phục Hải Chưởng siêu mạnh, không chỉ hấp thu pháp lực, khoảnh khắc phút cuối nổ lực phá hoại rất kinh người, trong cùng đẳng cấp hiếm sinh linh nào cản được.
Một âm tướng Đại La Kim Tiên cảnh giơ lưỡi thương đâm nhanh:
- Hừ! Cuồng vọng!
Nhưng chân phải Tần Quân nhún một cái hóa thành chim én nhẹ nhàng né thoát.
Tần Quân cũng biết Địa Sát bảy mươi hai biến, tung hoành chiến trường, linh hoạt biến hóa.