Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1684: Chương 1684: Thiên Đế như thầy ta (2)




Sinh linh còn lại đành phải thôi, nhao nhao để đối phương đi, chỉ là nét mặt của bọn hắn có vẻ hơi không cam tâm, thật vất vả có cơ hội giẫm Ma Cảnh Thương, đáng tiếc không có hưởng thụ đủ.

- Bái kiến Thiên Đế!

Gần ngàn vạn sinh linh cùng nhau triều bái, hình ảnh vô cùng hùng vĩ, làm Ma Cảnh Thương không khỏi nuốt nước miếng.

Một màn này khắc sâu vào trong lòng của hắn.

Hắn nắm chặt song quyền, trong lòng gào thét nói:

- Sẽ có một ngày, Bổn Tọa cũng phải giống như hắn, sừng sững ở trên chúng sinh!

Trên sườn núi bên cạnh Thạch Điện, Xa Bỉ Thi, Bách Lý Thủ Ước nhìn Ma Cảnh Thương, thần sắc đều rất trêu tức.

- Xa Bỉ Thi Đại Vương, ngươi cho rằng Ma Cảnh Thương có thể ở trong tay Thiên Đế kiên trì mấy chiêu?

Bách Lý Thủ Ước xoa xoa hai tay cười nói, dĩ vãng, Ma Cảnh Thương là tồn tại hắn ngưỡng vọng, bây giờ có thể cúi đầu nhìn Ma Cảnh Thương, tâm tình có thể nói cực kỳ mỹ diệu.

- Mấy chiêu? Một ánh mắt của Bệ hạ cũng đủ để dọa phá can đảm của hắn!

Xa Bỉ Thi khoanh hai tay ở trước ngực trước, hừ lạnh nói.

Bách Lý Thủ Ước chấp nhận gật đầu, nhìn qua thân ảnh của Tần Quân, hắn không nhịn được cảm thán:

- Khi nào ta có thể cao cao tại thượng giống như Bệ Hạ.

Hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng, Tần Quân ở trong lòng hắn là tồn tại không thể siêu việt.

- Ngươi chính là Thiên Đế?

Ma Cảnh Thương nhìn Tần Quân chần chờ hỏi, khí chất của Tần Quân nhạt như nước, bạch y tung bay, tuy mọc ra túi da tốt, nhưng ở thời đại này, tướng mạo của hắn lộ ra quái dị như vậy, dù sao từ trước tới nay Ma Cảnh Thương chưa từng gặp qua sinh linh lớn lên giống Tần Quân.

Tuy có sinh linh hoàn toàn hóa hình thành công, nhưng không có ấn tượng khắc sâu giống như nhìn thấy Tần Quân, Tần Quân là thuộc về tồn tại để cho người ta nhìn một chút, sẽ rất khó quên được.

Mạnh như Ma Cảnh Thương, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia tâm tình khác lạ.

- Ngươi tìm trẫm, có việc gì không?

Tần Quân đạm mạc hỏi, Ma Cảnh Thương trước mắt quá non nớt, muốn để Ma Tộc xưng bá chư thiên vũ trụ, còn phải đi một quãng đường rất dài.

Vì không phá hư lịch sử, hắn bỏ mặc Ma Cảnh Thương trưởng thành.

- Ngươi ta chiến một trận, nhìn xem ai mạnh?

Ma Cảnh Thương cắn răng hỏi, Tần Quân biểu hiện càng bình tĩnh, áp lực của hắn càng lớn.

Bởi vì hắn hoàn toàn nhìn không thấu Tần Quân.

Hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy.

- Ngươi ta đánh một trận?

Tần Quân nở nụ cười, phảng phất như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời này, ngửa đầu cười ha hả, trong thanh âm tràn đầy cao ngạo bễ nghễ thiên hạ.

Ma Cảnh Thương nắm chặt song quyền hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Quỳ xuống!

Tần Quân đột nhiên quát, tâm thần của Ma Cảnh Thương chấn động, thân thể phảng phất như bị Bất Chu Thần Sơn trấn áp, rơi thẳng xuống, oanh… nện xuống lòng đất, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.

Một màn này nhìn đến vô số sinh linh trừng to mắt.

- Ti... Thiên Đế thật mạnh!

- Không nghĩ tới cường giả đỉnh cấp như Ma Cảnh Thương, ở trước mặt Thiên Đế cũng không chịu được như thế.

- Nói nhảm, Thiên Đế là tồn tại thành Thánh!

- Có thể dẫn dắt chúng sinh tu luyện, Thiên Đế có thể không mạnh sao?

- Là Ma Cảnh Thương quá yếu sao?

Gần ngàn vạn sinh linh xôn xao, tuy bọn hắn đều cho rằng Ma Cảnh Thương không phải đối thủ của Tần Quân, nhưng không nghĩ tới Tần Quân chỉ quát một tiếng, Ma Cảnh Thương liền quỳ.

Thực lực sai biệt không khỏi quá xa đi?

Cùng lúc đó, Hoắc Khứ Bệnh cùng 12 Thánh tướng trở về, vừa vặn thấy một màn Ma Cảnh Thương rớt xuống.

- Chậc chậc, đây không phải là Ma Cảnh Thương sao? Trước kia hắn rất khinh thường chúng ta, không nghĩ tới không chịu được một kích như thế.

Một tên Thánh tướng mỉa mai nói, bọn hắn thường thường ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ cùng Ma Cảnh Thương giao thiệp, rất không quen nhìn Ma Cảnh Thương kiêu căng.

Lăng Vân híp mắt nói:

- Hắn là Ma Cảnh Thương đánh bại các ngươi?

Hoắc Khứ Bệnh cũng dùng thần thức quét tới, danh tiếng của Ma Cảnh Thương quá lớn, để hắn cũng cảm thấy rất hứng thú.

Bụi đất tán đi, chỉ thấy Ma Cảnh Thương quỳ gối trong hầm, toàn thân không ngừng run rẩy, muốn đứng lên, đáng tiếc hai đầu gối không thể động đậy, khiến cho hắn nhìn về phía Tần Quân đỏ ngầu cả mắt.

Tần Quân dạo bước đi tới trước mặt hắn, song phương cách xa nhau không đến nửa mét, Tần Quân nhìn xuống, để hắn cảm giác trời bỗng nhiên tối lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.