- Vì sao ngươi mạnh như thế?
Ma Cảnh Thương quỳ gối ở trước mặt Tần Quân, máu tươi từ trong miệng chảy ra, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Hỗn Độn sơ khai, vị Ma Tổ thứ nhất, chưa bao giờ tuyệt vọng qua như vậy.
Chỉ dựa vào một tiếng quát, liền trọng thương hắn, để hắn không thể động đậy, giờ khắc này, hắn bắt đầu nghi vấn nhân sinh.
- Bởi vì trẫm chính là Thiên Đế, vĩnh sinh bất hủ, mà ngươi, chỉ là một hạt bụi vừa xuất thế!
Tần Quân mặt không thay đổi nhìn hắn, tâm lý sảng khoái.
Chà đạp Ma Tổ tương lai như thế, có thể không tốt lắm hay không?
Dù sao hắn thật là thoải mái.
- Thiên Đế vĩnh sinh bất hủ.
Ma Cảnh Thương như bị sét đánh, cả người thất hồn lạc phách, trong miệng lặp lại tên Thiên Đế cùng vĩnh sinh bất hủ.
Bốn phía truyền đến tiếng hoan hô phô thiên cái địa, đều hò hét cho Thiên Đế.
Những âm thanh này như kim nhọn đâm vào trong lòng hắn, để hắn thống khổ không chịu nổi.
Nhìn Ma Cảnh Thương tiếp cận sụp đổ, lông mày của Tần Quân khẽ nhúc nhích, Ma Cảnh Thương lập tức cảm giác áp lực trên người biến mất, cả người mất đi thăng bằng, co quắp ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh rơi như mưa, hắn bắt đầu há mồm thở dốc, nỗ lực bình phục sợ hãi trong lòng.
- Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, mà trẫm chính là thiên địa sau cùng của thế giới này, ngươi ở trên mảnh đại địa này rất mạnh, nếu muốn lập tộc, ánh mắt trọng yếu nhất, không hiểu rõ đối thủ, sẽ chỉ làm ngươi lâm vào vạn kiếp bất phục.
Tần Quân lạnh giọng nói.
Nghe vậy, hai tay Ma Cảnh Thương lâm vào trong bùn đất, tâm thần chấn động, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời của Tần Quân.
Nhân Ngoại Hữu Nhân!
Thiên Ngoại Hữu Thiên!
- Trở về đi!
Tần Quân vung tay áo, một cỗ đại phong bỗng nhiên bay ra, trực tiếp cuốn Ma Cảnh Thương đi, khiến cho hắn tan biến ở cuối chân trời.
Trận chiến này thậm chí có thể nói còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Thiên Đế cho thấy thực lực để cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Gần ngàn vạn sinh linh chạy nhanh bẩm báo, khiến cho Hỗn Độn đại địa rất nhanh liền bắt đầu điên truyền việc này.
Ma Cảnh Thương kiệt ngao bất thuần quỳ bại ở trong tay Thiên Đế, không có lực phản kháng chút nào!
Khiến cho danh tiếng của Thiên Đế càng lớn.
Sau khi Ma Cảnh Thương thảm bại, bắt đầu bế quan, khiến cho Hỗn Độn đại địa lần nữa lâm vào bình tĩnh.
Tần Quân lại bắt đầu giảng đạo tu luyện, dù sao ở Hỗn Độn đại địa, thời gian là thứ không đáng tiền nhất, cho nên hắn lười sử dụng cơ hội nghe đạo.
Cho dù sử dụng, hiện tại ngoại trừ Hồng Quân, ai có tư cách giảng đạo cho hắn?
Thời gian như thoi đưa.
100 ngàn năm chớp mắt đã qua.
Hỗn Độn đại địa càng náo nhiệt, cường giả như mây, đã tiến vào thời đại Hiển Thánh.
Ba vị đệ tử của Tần Quân, Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, Ly Võ cũng tuần tự bước vào Hiển Thánh cảnh, Hi Linh, Hoắc Khứ Bệnh, Cơ Hạo Dạ, Cụ Lưu Tôn, Lăng Vân cũng đột phá tới Hiển Thánh cảnh.
Trừ cái đó ra, Tần Quân sáng lập Thiên Đế Cung đã có mấy ngàn vạn Giáo đồ, số lượng sinh linh Đại La Cảnh vượt qua trăm vạn, số lượng Nhập Thánh cũng hơn vạn.
Ngắn ngủi 100 ngàn năm, toàn bộ Hỗn Độn đại địa, cường giả như giếng phun hiện lên.
Vô số Bảo Địa, pháp bảo bị các sinh linh cướp đoạt, sau khi thai nghén linh trí, các sinh linh cũng bắt đầu sinh ra Thất Tình Lục Dục, hai chữ lợi ích hiển hiện, khiến cho Hỗn Độn đại địa bị mùi vị máu tanh tràn ngập.
Một ngày này, Tần Quân kết thúc giảng đạo, nhìn qua chúng sinh bao trùm đại địa vô tận, hắn nói:
- Các ngươi tự động rời đi đi, tiếp xuống trong trăm vạn năm, trẫm sẽ không giảng đạo, các ngươi đều có thể đi tìm kỳ ngộ của mình.
- Đa tạ Thiên Đế Bệ Hạ!
Mấy ngàn vạn sinh linh cùng kêu lên, thanh thế lớn biết bao, sinh linh gần phân nửa Hỗn Độn đại địa đều có thể nghe được.
Nhìn Tần Quân ở trên bầu trời như là Thần Minh, trong mắt mấy ngàn vạn sinh linh tràn đầy cảm kích.
Hiện nay, ngoại trừ Thiên Đế khẳng khái như thế, còn có ai?