Đông Hoàng Thái Nhất nhướng mày cười nói:
- A? Mau vậy? Xem ra Tần Thánh Đế đã có nắm chắc.
Bình thường Đông Hoàng Thái Nhất hay chú ý Như Lai và Tần Thánh Đế, vì hai người này là hùng chủ mới gần đây nổi tiếng ngang với gã, đặc biệt Tần Thánh Đế được thảo luận nhiều nhất. Tiểu tử này rất thích gây sự, đạp Thần Điện, Minh Vương điện, giết Yêu Tổ, hù lùi Quỷ Vương Tư Mã Mộng Ma, thật là gan to bằng trời.
Đông Hoàng Thái Nhất ra lệnh:
- Ngưu Ma Vương, ngươi mang người đi Tây Vực xem tình huống thế nào rồi giúp Tần Thánh Đế.
Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn không biết Ngưu Ma Vương đã phản chiến đi theo Tần Quân. Vì Đông Hoàng Thái Nhất đã tìm hiểu giữa Ngưu Ma Vương và Tần Quân có thù đến mức không chết không ngừng. nhưng gã không biết có một thứ gọi là hệ thống.
Ngưu Ma Vương trầm giọng nói:
- Tuân lệnh!
Ngưu Ma Vương đứng dậy lui ra.
***
Thần Vực.
Tôn Như Đạo ngồi trên ghế chủ, nhíu chặt mày. Các trưởng lão mặt âm trầm.
Hắc Điệp Tiên Tử bất đắc dĩ cười nói:
- Các ngươi làm vẻ mặt này là sao? Không ai kêu các ngươi đi chiến đấu.
Các trưởng lão có chút lúng túng, bởi vì bọn họ nghe trong giọng nói của Hắc Điệp Tiên Tử chất chứa trào phúng.
Gần đây Thần Điện gặp nhiều nguy cơ, đám trưởng lão như vật trưng bày, không mang lại chút tác dụng.
Tôn Như Đạo lắc đầu nói, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú treo nụ cười khổ:
- Dù là Tần Thánh Đế thắng hay Như Lai thắng đều không tốt cho Thần Điện chúng ta.
Tôn Như Đạo hối hận đã nhận vị trí điện chủ. Thần Điện sắp bị Thiên Đình Đại Tần, Tây Vực xem như bù nhìn, toàn thiên hạ bỏ qua Thần Điện lo tập trung vào Thiên Đình Đại Tần, Tây Vực. Ai gặp tình huống này mà vui cho được? Bị phớt lờ khiến người mất mặt nhất.
Hắc Điệp Tiên Tử hừ mũi:
- Cầu nguyện đi, nếu như Tần Thánh Đế thắng thì ta còn bảo vệ các ngươi được, Thần Điện thùng rỗng còn tốt hơn bị hủy diệt.
Hắc Điệp Tiên Tử tỏ rõ thiên vị Tần Quân khiến các trưởng lão câm nín.
Khóe môi Tôn Như Đạo co giật, rất muốn bỏ xuống chức điện chủ trở về Thiên Tuyển Phủ tu luyện.
Một trưởng lão dè dặt hỏi:
- Chúng ta có nên giúp Tần Thánh Đế không?
Mắt Tôn Như Đạo hấp háy không trả lời ngay.
***
Biên cảnh Tây Vực, hoàng hôn đến, mây đỏ lơ lửng trên trời cao tựa như máu nhuộm khung trời.
Dưới tường thành có con sông không biết dài bao nhiêu chảy xuôi, dường như chảy hướng chân trời góc biển, phía tận cùng sông dài mặt trời lặn tráng lệ khiến người say mê.
Trên tường thành đứng đầy binh sĩ, trong Tây Vực không phải tất cả tu sĩ đều là hòa thượng, đương nhiên trở thành đệ tử Phật Môn là con đường biến mạnh dễ dàng nhất.
Trên một tháp canh, Tôn Ngộ Không mặc giáp sắt cầm Kim Cô Bổng lặng im đứng.
Ác Tàng chợt đáp xuống cạnh Tôn Ngộ Không, ngồi trên gạch ngói vụn cười khẽ nói:
- Ngộ Không, sắp đối mặt Thiên Đình Đại Tần rồi, ngươi có suy nghĩ gì không?
Tôn Ngộ Không thốt một chữ:
- Giết!
Sát khí âm trầm làm người lòng lạnh lẽo.
Ác Tàng lắc đầu thở dài, lẩm bẩm:
- Đường ta theo đuổi rốt cuộc có đúng không?
Nhìn bộ dạng Tôn Ngộ Không thảm như vậy, không có lý trí, dù thành Phật thì sao?
Tôn Ngộ Không không đáp, đôi mắt lộ ra từ mặt nạ tràn ngập tơ máu hung dữ nhìn chân trời.
Ánh hoàng hôn chiếu bóng dáng Tôn Ngộ Không vô cùng thê lương.
Tôn Ngộ Không thì thào:
- Ta là ai . . . Ta sinh ra vì cái gì?
Ác Tàng ngước nhìn Tôn Ngộ Không, lắc đầu cười nói:
- Lại hồ đồ rồi.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, trời mới hửng sáng.
Biên cảnh Tây Vực ngày càng nhiều tu sĩ bay tới, trừ tu sĩ của Tây Vực còn có nhiều người đến từ vực khác.
- Chậc, tính thời gian thì quân đội Thiên Đình Đại Tần chắc sắp tới rồi.
- Chúng ta đừng đứng gần quá!
- Không ngờ binh sĩ Tây Vực không yếu như chúng ta tưởng tượng.
- Trên tường thành có luồng hơi thở, các ngươi cảm nhận được không? Rất khủng khiếp.
- Có phải là Thiết Giáp Chiến Thần? Nghe nói hắn vốn là Tề Thiên Đại Thánh của Thiên Đình Đại Tần, không biết có đúng không.
- Chắc đúng rồi, Tề Thiên Đại Thánh này là tồn tại siêu mạnh đã đánh bại điện chủ cũ của Thần Điện!
Đám tu sĩ vừa bàn tán vừa ngừng lại, không dám đến quá gần tránh cho bị ngộ thương.
Đưa mắt nhìn trên tường thành biên cảnh toàn là bóng dáng binh sĩ, mọi người nghiêm chỉnh chờ quân đội Thiên Đình Đại Tần đến.
Tôn Ngộ Không vẫn đứng trên tháp canh, Kim Cô Bổng gác trên vai, người y phát ra khí thế cuồng bạo. Từng lũ kình phong mắt thường trông thấy quấn quanh Tôn Ngộ Không.
Ác Tàng nằm trên mái hiên, vẻ mặt nhẹ nhàng dường như không để mắt tới chiến tranh sắp xảy ra.
Phía chân trời truyền đến tiếng hò reo, thanh âm lớn dần:
- Giết!!!
Tất cả binh sĩ Tây Vực căng thẳng, Ác Tàng bật người dậy.
Ác Tàng cau mày lẩm bẩm:
- Hơi thở thật mạnh!
Hơi thở của Hậu Nghệ, Khoa Phụ như hai cơn lốc dù cách xa vẫn làm Ác Tàng tim đập chân run. Gã đoán ra ngay đối phương là ai.
Chuyện Hậu Nghệ ép Quỷ Vương Tư Mã Mộng Ma rút lui không phải bí mật.
Tôn Ngộ Không rống to:
- Giết!!!
Tôn Ngộ Không khuỵu hai đầu gối chấn sập tháp canh, người như mũi tên nhọn bắn lên trời, xông hướng đại quân rầm rộ từ chân trời kéo tới.
Cách mười dặm, Lý Nguyên Bá đi đằng trước nhất nhận ra ngay Tôn Ngộ Không đến tấn công.
Lý Nguyên Bá hưng phấn nói:
- Đến tốt lắm!
Lý Nguyên Bá lấy ra Kim Bằng Thần Chuy xông hướng Tôn Ngộ Không.
Hai bên tốc độ siêu mau, chớp mắt đã sắp va chạm nhau.
Lý Nguyên Bá hưng phấn hai cánh tay mạnh vung Kim Bằng Thần Chuy ném tới trước. Lý Nguyên Bá biết cường giả giáp sắt là Tôn Ngộ Không, nhưng điều này không cản trở gã dốc hết sức chiến đấu.
Lúc trong cơ thể Hắc Hải Vương Kình, bị Tôn Ngộ Không hàng phục làm Lý Nguyên Bá luôn khó chịu, cứ muốn tìm cơ hội tẩy rửa sỉ nhục, hiện tại cơ hội đã đến!
Lần trước Lý Nguyên Bá bị mê hoặc tâm trí, lần này đổi lại là Tôn Ngộ Không.
Lý Nguyên Bá rất hưng phấn, nhưng khi đối diện ánh mắt Tôn Ngộ Không thì tinh thần gã rung lên.
Ầm!
Tôn Ngộ Không thế lớn lực nặng giơ gậy đập vào Kim Bằng Thần Chuy, tiếng gầm rú vang vọng thiên địa. Lý Nguyên Bá phun máu, người như thiên thạch rớt xuống đập vào sông dài, bọt nước bắn lên cao hơn mười trượng, không rõ sống chết.
Một chiêu hạ gục Lý Nguyên Bá!
Cảnh này làm binh sĩ Thiên Đình Đại Tần xáo động.
Tần Quân vén mành vải lên nhìn ra, thấy giáp sắt bao người Tôn Ngộ Không.
Lòng Tần Quân chùng xuống, quát to:
- Hạng Vũ, lên!
Khoa Phụ là Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ, Hậu Nghệ đến Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn, nếu hai người ra tay rất dễ bị thương Tôn Ngộ Không. Để Đại La Chí Tiên cảnh sơ kỳ là Hạng Vũ hành động thì thích hợp nhất.