Hạng Vũ cuồng cười:
- Tuân lệnh!
Hạng Vũ lấy Vương Bá Tinh Thần Kích ra xông hướng Tôn Ngộ Không, đừng nhìn gã vóc dáng vạm vỡ nhưng tốc độ siêu mau, kéo theo từng cái bóng bay ra khỏi đại quân ngàn vạn người.
Tôn Ngộ Không xoay người nhìn Hạng Vũ, ánh mắt hung dữ.
Trư Bát Giới hét to:
- Hầu ca bị sao vậy? Sao không mau trở về!?
Thật ra Trư Bát Giới biết Tôn Ngộ Không đã bị Như Lai khống chế nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Tôn Ngộ Không phớt lờ Trư Bát Giới, huơ gậy đập hướng Hạng Vũ.
Kim Cô Bổng và Vương Bá Tinh Thần Kích va chạm bắn ra hỏa hoa.
Hạng Vũ nhướng mày quát to:
- Tiểu tử giỏi, không ngờ đến Đại La Chí Tiên cảnh!
Ngàn vạn binh sĩ ở phía sau xôn xao, mười mấy đại tướng trợn to mắt.
Con ngươi Tần Quân co rút, lòng dậy sóng dữ:
- Đại La Chí Tiên cảnh?
Tôn Ngộ Không vốn chỉ là Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ, theo Như Lai một thời gian ngắn đã bay vọt đến Đại La Chí Tiên cảnh khiến Tần Quân nghi ngờ cuộc đời.
Không lẽ Như Lai cũng có hệ thống?
Chết tiệt, thế này là gian lận!
Tôn Ngộ Không mặc kệ Hạng Vũ giật mình, hai tay gồng sức dựa vào ưu thế độ cao đè Hạng Vũ xuống đất.
Hạng Vũ có sức mạnh rất lớn, nhưng thân thể của Tôn Ngộ Không cũng mạnh mẽ, lực nhổ núi non.
Hai Đại La Chí Tiên mẫu lực lượng chiến với nhau, không gian xung quanh bị xé ra từng lỗ hổng màu đen.
Bùm!
Hai người như đạn pháo đập xuống hoang nguyên, bụi bay mù mịt tựa như mây nấm to, sóng bụi tàn phá các hướng. Sinh linh trong vạn dặm cảm nhận mặt đất rung mạnh.
Quân đội hai phe vô cùng rung động nhìn.
Phe Thiên Đình Đại Tần bị rung động vì biểu hiện bá đạo của Tôn Ngộ Không:
- Trời ạ, Hạng Vũ tướng quân là Đại La Chí Tiên mà!
- Ngươi không nghe gì sao? Tề Thiên Đại Thánh cũng đột phá Đại La Chí Tiên!
- Chúng ta có nên giúp đỡ không?
- Giúp đỡ? Tìm chết thì đúng hơn, Ngươi không thấy kết cục của Lý tướng quân à?
- Thật đáng sợ . . .
Tần Quân phái người đi xem tình hình của Lý Nguyên Bá.
Phe Tây Vực hoang mang, không ngờ đối phương phái đại một người đã có thể kiềm chế Thiết Giáp Chiến Thần gần như vô địch trong lòng họ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sóng bụi mù mịt truyền ra từng tiếng nổ. Tôn Ngộ Không và Hạng Vũ điên cuồng huơ thần binh công kích đối phương, hai chân chạy nhanh để lại tàn ảnh. Mỗi đợt va chạm là họ lướt qua ngàn thước, tới lui mặt đất trong mười dặm, mau đến mắt người không theo kịp.
Hạng Vũ cuồng cười:
- Con khỉ giỏi đấy!
Gã là Tây Sở Bá Vương, Thuấn Đế chuyển thế, công đức đầy mình, tu vi còn lâu mới tới đỉnh cao, càng chiến càng mạnh.
Tôn Ngộ Không cũng vậy, Tề Thiên Đại Thánh thuộc tính đặc biệt càng chiến càng dũng mãnh, sức chiến đấu tăng vùn vụt, rất là bá.
Đinh!
Hạng Vũ huơ kích ném mạnh, Tôn Ngộ Không bản năng đỡ. Nhưng lực lượng bá vương va chạm làm Tôn Ngộ Không bay ra ngoài.
Hạng Vũ đuổi theo. Tôn Ngộ Không chợt giộng Kim Cô Bổng xuống đất kiềm lại đà bay, lấy Kim Cô Bổng làm điểm tựa xoay người co chân đá. Hạng Vũ bị bất ngờ đá trúng đầu, khựng người lại.
Hạng Vũ xoay đầu lại lau vết máu bên môi, nhe răng cười nói:
- Sức rất mạnh, có thể làm ta cảm giác đau!
Tôn Ngộ Không lầm lì huơ gậy lại đập tới, Hạng Vũ giơ Vương Bá Tinh Thần Kích nhẹ nhàng đỡ.
Tần Quân quát to:
- Còn đứng ngây ra đó! Toàn quân xuất kích!
Thanh âm nổ vang bên tai ngàn vạn binh sĩ, khiến bọn họ tỉnh táo lại từ rung động.
Dương Tiễn phản ứng lại trước tiên giơ đao chiến thần ba mũi nhọn bay tới biên quan Tây Vực:
- Giết!!!
Ngàn vạn binh sĩ gầm rống theo sát, bọn họ bay trên trời như mây lôi cuồn cuộn kéo đến, tạo áp lực diệt thế. Đám binh sĩ Tây Vực sợ hãi nhũn chân.
Ác Tàng đứng trên tường thành quát to:
- Giết! Tất cả lên cho ta!!!
Ác Tàng được Như Lai phong làm Trấn Ác Nộ Phật gầm rống rất có uy nghiêm.
Đám lính Tây Vực tinh thần rung lên, cầm pháp bảo nhảy lên như những mũi tên rời dây cung bắn hướng trời cao, lao vào binh sĩ Thiên Đình Đại Tần.
Dương Tiễn xông pha trước nhất lắc người thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, biến to vạn trượng.
Dương Tiễn cười gằn giơ đao chém:
- Chết cho bản quân!
Nhát đao này Dương Tiễn không chút giữ lại chém mạnh, đao chiến thần ba mũi nhọn chưa giáng xuống áp lực gió khủng bố đã làm nhiều binh sĩ Tây Vực đông cứng trên trời.
Ác Tàng hét to một tiếng, giơ chưởng vỗ vào Dương Tiễn:
- Ngươi dám!
Một bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện muốn đánh bay Dương Tiễn.
Ầm!
Khoa Phụ xuất hiện bên cạnh Dương Tiễn, cú đấm từ bên hông đánh ra thô bạo nổ nát bàn tay khổng lồ. Ác Tàng hoảng hồn nhìn.
Nam nhân này mạnh quá!
Ác Tàng thầm rít gào.
Khoa Phụ là Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ, Ác Tàng mới chỉ là Đại La Chí Tiên cảnh trung kỳ, về khí thế đã thua rồi.
Cùng lúc đó, đao chiến thần ba mũi nhọn của Dương Tiễn với thế chém trời giáng xuống.
Nhát đao kia núi sập đất nứt, chém núi sông!
Vô số binh sĩ Tây Vực biểu tình kinh hoàng nhìn đao chiến thần ba mũi nhọn giáng xuống. Kỳ tích không xảy ra, lưỡi đao giáng xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đao của Dương Tiễn chém xuống mặt đất làm bụi bắn lên cao mấy ngàn trượng, mấy chục vạn binh sĩ Tây Vực bị đao khí nghiền nát.
Đao khí xẹt qua chém tường thành Tây Vực thủng lỗ to, tu sĩ đứng xa xem cuộc chiến kinh kêu liên tục.
- Hắn là ai vậy? Mạnh quá!
- Hắn là . . . ngươi không biết sao? Đó là Nhị Lang Thần càn quét chín vực!
- Ui, Nhị Lang Thần! Bá đạo quá!
- Thuộc hạ của Tần Thánh Đế thật là cường tướng như mây.
- Xem ra Tây Vực hoàn toàn không đánh lại rồi.
Đám tu sĩ hoàn toàn nghiêng hướng Thiên Đình Đại Tần, nhìn binh lực thì Thiên Đình Đại Tần nghiền áp Tây Vực chắc rồi.
Nhưng chỗ này là biên cảnh của Tây Vực, Như Lai không thể nào điều hết binh lực đến được.
Đinh!
Hạng Vũ bay ra khỏi bụi mịt mù va chạm vào chân Dương Tiễn, lúc này gã thật nhỏ bé trước Dương Tiễn.
Hạng Vũ vừa vung tay vừa hùng hổ nói:
- Chết tiệt, sao con khỉ này càng lúc càng mạnh!
Ngực giáp Hạng Vũ nứt cái khe, đủ thấy lực lượng của Tôn Ngộ Không bá đạo cỡ nào.
- A!
Yêu khí đỏ rực thổi sóng bụi tán đi, Tôn Ngộ Không nửa quỳ cách ngàn thước, yêu khí đỏ như vòi rồng quay quanh người. Giáp sắt đã vỡ nát hơn một nửa, lông khí bay theo gió, nhưng mặt nạ sắt còn nguyên.
Mắt Tôn Ngộ Không tràn ngập sát ý khủng bố nhìn Hạng Vũ chằm chằm như xem con mồi:
- Ta muốn . . . giết ngươi . . . giết ngươi . . . !
Trên trời cao, Hậu Nghệ đến bên Tần Quân, nhìn xuống cuộc chiến bên dưới, gã hỏi:
- Có ra tay không?