Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 927: Chương 927: Ngộ Không điên dại




Một mũi tên là Hậu Nghệ có thể hàng phục Tôn Ngộ Không, đương nhiên Tôn Ngộ Không sẽ bị thương nặng.

Tần Quân cau mày giơ tay lên nói:

- Khoan vội.

Tần Quân muốn xem Tôn Ngộ Không có thể kích phát ra sức chiến đấu mạnh cỡ nào, Tôn Ngộ Không lúc này đã vượt xa trạng thái cao nhất trong Tây Du Ký.

Mặt đất rung bần bật, cát đá bay lên. Tôn Ngộ Không đập Kim Cô Bổng xuống.

Ầm!

Nền đất trăm thước vỡ nát thành cái hố to.

Hơi thở của Tôn Ngộ Không càng thô bạo, dường như đã nhập ma.

Bên kia.

Binh sĩ hai bên như hai cơn lũ va chạm vào nhau, lên trời xuống đất kịch chiến.

Khoa Phụ đánh Ác Tàng tơi bời, gã dựa vào thân thể mỗi cú đấm đánh cho Ác Tàng hộc máu không có sức đánh trả. Hai người rời xa chiến trường, tay phải Khoa Phụ ấn mặt già nhăn của Ác Tàng vụt qua không trung ấn lão vào ngọn núi cao ngàn trượng, đá vụn rơi xuống.

Dương Tiễn bị năm cường giả Thái Ất cảnh kiềm chế. Đám đại tướng La Sĩ Tín, Cửu Đầu Trùng, Na Tra, Viên Hồng thì như mãnh hổ vào bầy dê tham gia chiến trường hái mạng người.

Keng!

Vương Bá Tinh Thần Kích và Kim Cô Bổng lại va chạm, trán Hạng Vũ cụng vào mặt nạ sắt của Tôn Ngộ Không. Hai bên đấu sức, đất bùn dưới chân bị xới tung. Thoáng chốc đất bùn ngàn thước sụp xuống, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.

Khóe môi Hạng Vũ cong lên cười khẽ, đôi mắt kiệt ngạo nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Ngộ Không:

- Không uổng là Tề Thiên Đại Thánh mà bệ hạ xem trọng, ngươi đúng là có tư cách tự xưng Đại Thánh!

Tề Thiên Đại Thánh!

Con ngươi Tôn Ngộ Không co rút, người khẽ run, chỉ một khoảnh khắc thả lỏng y đã bị Hạng Vũ dùng lực lượng không gì sánh bằng đánh bay, hai cổ tay tóe máu.

Rầm!

Tôn Ngộ Không như bóng da lăn dưới đất, bụi bặm cuồng phong nổi lên, y bay xa ba vạn thước mới ngừng.

Đủ thấy lực lượng của Hạng Vũ khủng bố cỡ nào, đổi lại Đại La Kim Tiên bình thường chắc đã nổ banh xác.

Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng chống người dậy, toàn thân đẫm máu trông rất thảm. Tôn Ngộ Không lảo đảo không chịu ngã xuống.

Hạng Vũ cầm Vương Bá Tinh Thần Kích chậm rãi bước tới gần, cao giọng quát:

- Tôn Ngộ Không, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì sẽ vạn kiếp bất phục!

Tôn Ngộ Không thở hổn hển, mặt nạ sắt che biểu tình nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu là biết chưa tỉnh táo.

Tổ Xá Lợi Tử trong đầu Tôn Ngộ Không bắt đầu phát huy tác dụng.

Tiếng gầm rống điên cuồng quanh quẩn trong đầu Tôn Ngộ Không:

- Giết! Giết!! Giết!!!

Mắt Tôn Ngộ Không bắn ra tia sáng hung dữ, trong gió cát trông rất đáng sợ.

Đường Tam Tạng bỗng nhẹ nhàng bay xuống che giữa Hạng Vũ và Tôn Ngộ Không.

Hai tay Đường Tam Tạng chắp vào nhau, chính khí quát:

- A di đà phật, Ngộ Không sao chưa quay đầu là bờ, chẳng lẽ muốn giẫm lên vết xe đổ sao?

Thanh âm có công hiệu cảnh cáo thế nhân, khiến mắt Tôn Ngộ Không hơi dao động.

Trư Bát Giới ở phía xa sốt ruột hét lên:

- Sư phụ làm gì vậy? Mau lui về!

Trư Bát Giới đã nhìn rõ Tôn Ngộ Không hoàn toàn nhập ma, thành kẻ điên chiến đấu, Đường Tam Tạng muốn cảm hóa Tôn Ngộ Không? Đúng là nằm mơ.

Huống chi Tôn Ngộ Không này không phải Tôn Ngộ Không bị trấn áp năm trăm năm, trong người toàn là phần tử thô bạo hiếu chiến.

Đường Tam Tạng thờ ơ, mắt nhìn Tôn Ngộ Không chằm chằm, tụng niệm:

- Lấy không có được mà phương tiện, ứng viên mãn mười tùy niệm, vị phật tùy niệm, pháp tùy niệm, tăng tùy niệm, giới tùy niệm, xá tùy niệm, thiên tùy niệm, nhập xuất tức tùy niệm, yếm tùy niệm, tử tùy niệm, thân tùy niệm, là các tùy niệm không thể được đến . . .

Ánh sáng vàng bừng lên, các chữ phạn huyền ảo quay quanh Đường Tam Tạng khiến gã vô cùng thần thánh.

Ánh sáng vàng chiếu rọi Tôn Ngộ Không, người mềm nhũn ngã xuống đất.

Hạng Vũ nhướng mày:

- Cái này là . . .

Nhìn theo ánh mắt Hạng Vũ thấy trong gió cát Đường Tam Tạng tựa như thần linh giáng lâm, nghe gã niệm Phật khiến lòng người bình tĩnh lại.

Tôn Ngộ Không vứt Kim Cô Bổng, hai tay ôm đầu, không gào thét, không nổi điên, chỉ ôm chặt đầu dường như rất đau đớn.

- Chư bồ tát ma ha tát an trụ bàn nhược ba la mật đa, dĩ vô sở đắc nhi vi phương tiện ứng viên mãn thập tưởng . . . Gọi vô thường tưởng, khổ tưởng, vô ngã tưởng, không tịnh tưởng, tử tưởng, hết thảy thế gian không thể nhạc tưởng, yếm thực tưởng, đoạn tưởng, ly tưởng, diệt tưởng, như thị chư tưởng bất khả đắc cố . . .

Đường Tam Tạng vừa niệm Đại Bàn Nhược Kinh vừa chậm rãi đi hướng Tôn Ngộ Không.

Nhiều người ở phía xa trợn to mắt, Tần Quân cũng rất ngạc nhiên. Rõ ràng Tôn Ngộ Không không đội vòng kim cô nhưng tại sao vẫn bị Đường Tam Tạng niệm kinh khuất phục?

Hạng Vũ tặc lưỡi lấy làm kỳ:

- Thật kỳ lạ . . .

Hạng Vũ chợt phát hiện Đường Tam Tạng không đơn giản.

Tu vi Thái Ất Huyền Tiên cảnh mà làm Đại La Chí Tiên cuồng bạo yên tĩnh lại, kỳ lạ.

Tôn Ngộ Không ôm đầu lăn lộn dưới đất, nhưng không rên một tiếng giống như đã bị câm.

Đường Tam Tạng đến trước mặt Tôn Ngộ Không, trầm giọng quát:

- Ngộ Không, mau tỉnh lại! Chẳng phải ngươi ngạo cốt vô song, ai cũng không phục sao? Tại sao bây giờ bị lạc trong tâm ma? Ngươi muốn cho người trong thiên hạ cười nhạo Tề Thiên Đại Thánh là con khỉ không vượt qua nổi tâm ma?

Thanh âm chính khí chất chứa cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tôn Ngộ Không ôm đầu lăn lộn chợt ngừng, bật người dậy, nắm đấm phải mang theo lực lượng hủy diệt đánh hướng Đường Tam Tạng.

Hầu quyền xé rách không khí, mặt Đường Tam Tạng không đổi sắc. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc nắm tay của Tôn Ngộ Không bỗng chuyển hướng lướt qua Đường Tam Tạng, kình phong cắt rách một đường, máu tràn ra.

Tiếng quát tức giận của Hạng Vũ từ đằng sau truyền đến:

- Ngươi dám!

Hạng Vũ nhảy vọt giơ kích đâm Tôn Ngộ Không.

Đường Tam Tạng không rời mắt khỏi Tôn Ngộ Không một giây, đôi mắt y vẫn đỏ ngầu nhưng đã lấp lóe tia sáng.

Tôn Ngộ Không không giết Đường Tam Tạng tức là ý thức đang đấu tranh.

Bùm!

Hạng Vũ đâm kích đánh bay Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không có thân thể Kim Cương Bất Tử không bị trầy trụa, chỉ trượt ra vài trăm thước.

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh vội đáp xuống cạnh Đường Tam Tạng.

Trư Bát Giới sốt ruột nói:

- Sư phụ làm vậy để làm chi? Hầu ca không có kim cô sư phụ niệm kinh cũng vô dụng!

Sa Ngộ Tịnh khuyên nhủ:

- Sư phụ, chúng ta tạm lùi xuống đi, để Hạng tướng quân trước bắt giữ đại sư huynh rồi nghĩ cách sau.

Tôn Ngộ Không lúc này đã hoàn toàn nhập ma, sao Đường Tam Tạng có thể khuyên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.