Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 928: Chương 928: Đại Bàn Nhược Kinh




Đường Tam Tạng như không nghe thấy, trong miệng lẩm bẩm kinh Phật, giống như cũng rơi vào ma chướng.

Tôn Ngộ Không ngửa đầu hú:

- Grào!

Tựa như mãnh thú hồng hoang thức tỉnh, tiếng rống rách màng tai, khiến người tâm lý sợ hãi.

Yêu khí đỏ rực lại tràn ra, người Tôn Ngộ Không trướng to năm trượng, Kim Cô Bổng thô một thước dài mười trượng bị khiêng trên vai, rất kích thích thị giác.

Hạng Vũ trầm giọng nói:

- Các ngươi lui ra!

Hạng Vũ huơ kích lại xông vào Tôn Ngộ Không.

Tần Quân ở trên trời luôn chú ý Tôn Ngộ Không, không ngờ y điên cuồng như vậy.

Tần Quân cau mày lẩm bẩm:

- Rốt cuộc Như Lai đã làm gì Tôn Ngộ Không?

Bạch Trạch bấm đốt tay suy tính nhưng không ra, lắc đầu nói:

- Chắc cho Tôn Ngộ Không ăn cái gì, nếu không thì thực lực không thể nào tăng vọt như vậy, không tưởng tượng nổi.

Ăn cái gì?

Hai hàng chân mày Tần Quân dính vào nhau. Liễu Nhược Lai vén rèm thò đầu ra, đập vào mắt toàn là bóng người đánh nhau trên trời, dưới đất, các tiếng rống tràn ngập bên tai. Liễu Nhược Lai không thể nghe thấy Tần Quân và Bạch Trạch nói cái gì.

Rầm!

Ác Tàng lại bị đập rớt xuống đất, nền đất rung rinh. Khoa Phụ lơ lửng trên trời, cát bụi đập vào mặt gã, nụ cười khinh miệt tăng phần bá đạo.

Khoa Phụ châm chọc nói:

- Ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực? Khí diễm kiêu căng đại náo Thiên Đình Đại Tần đâu rồi?

Đánh Ác Tàng tơi bời làm thể xác và tinh thần Khoa Phụ sung sướng.

Báo thù thành công!

Ác Tàng nằm trong đá vụn, người đẫm máu, cà sa rách rưới thành vải vụn chỉ miễn cưỡng che người.

Ác Tàng tràn đầy kinh khủng nhìn Khoa Phụ, trong lòng không ngừng rít gào:

- Tại sao? Tại sao!? Tại sao hắn đột nhiên trở nên mạnh như vậy?

Tôn Ngộ Không thì thôi đi, Tổ Xá Lợi Tử biến thái hứng chịu khí vận thiên địa, không thể đo lường bằng lẽ thường. Nhưng tại sao Khoa Phụ cũng tăng vọt? Mức độ tăng thực lực cao tới mức Tôn Ngộ Không giục ngựa không bắt kịp.

Khoa Phụ không thèm quan tâm Ác Tàng nghĩ gì, lạnh lùng hỏi:

- Nói, Tôn Ngộ Không rốt cuộc bị gì?

Người bắt cóc Tôn Ngộ Không là Ác Tàng, chắc chắn biết tại sao Tôn Ngộ Không nhập ma. So với trực tiếp giết chết Ác Tàng chẳng bằng ép cạn giá trị lợi dụng.

Ác Tàng không trả lời, hai tay chống mặt đất ngồi xếp bằng trong đá vụn lẩm bẩm niệm kinh. Phật quang bừng lên, trong sóng cát bụi tựa như tia sáng mặt trời càng lúc càng mãnh liệt.

Khoa Phụ khinh miệt châm biếm:

- Hừ, ngây thơ!

Khoa Phụ ấn tay phải vào hư không.

Bùm!

Mặt đất ngàn thước bắn lên như núi lửa phun trào, ánh sáng chói lòa bao bọc Ác Tàng.

Bên kia, tường thành cửa ải Tây Vực đã bị binh sĩ Thiên Đình Đại Tần công chiếm, các xác chết rơi vào sông dài nhuộm đỏ mặt sông.

Vô số người ở phía xa xem cuộc chiến chép miệng cảm thán rằng:

- Thiên Đình Đại Tần quá mạnh!

- Đúng rồi, Tây Vực không có chút năng lực ngăn cản.

- Không ngờ trận chiến tranh này hoàn toàn là nghiêng về một bên.

- Chưa chắc, Như Lai vẫn chưa ra tay mà.

- Chờ Tần Thánh Đế mang binh đánh tới Lôi Âm Tự thì Như Lai buộc phải nhúc nhích.

Đám tu sĩ nhìn từng quân đoàn, chiến tướng của Thiên Đình Đại Tần mà thầm kính sợ.

Dương Tiễn cao vạn trượng đầu đội trời chân đạp đất ngạo nghễ tuyên bố:

- Biên cảnh Tây Vực đã phá, ai đầu hàng thì không giết!

Binh sĩ Tây Vực đã sợ không còn can đảm vội quỳ rạp dưới đất hô to muốn hàng.

Ngày càng nhiều binh sĩ Tây Vực đầu hàng, nhưng vẫn còn nhiều binh sĩ muốn chết trận sa trường.

Chiến tranh đã vào giai đoạn cuối.

Hạng Vũ và Tôn Ngộ Không còn đang ác chiến, hai người đều thuộc mẫu càng chiến càng mạnh, lần này kỳ phùng địch thủ đánh sướng tay.

Hạng Vũ cao năm trượng nhưng so với Vương Bá Tinh Thần Kích, Kim Cô Bổng thì thật nhỏ bé.

Bọn họ rời xa trung tâm chiến trường, trong phạm vi vạn thước không ai dám đến gần.

Keng!

Hai tay Tôn Ngộ Không ôm Kim Cô Bổng như cột trời đập xuống, Hạng Vũ giơ Vương Bá Tinh Thần Kích cản lại, đất dưới chân gã nứt ra hiệp cốc sâu hun hút.

Hạng Vũ cắn răng, hai tay run run, trán ướt mồ hôi lạnh.

Tốc độ tăng vọt lực lượng của Tôn Ngộ Không đã vượt qua Hạng Vũ, cứ tiếp tục thế này rất có thể gã sẽ thua. Nhưng lòng tự tôn không cho phép Hạng Vũ cầu cứu hoặc trốn tránh.

Tây Sở Bá Vương chưa từng khiếp chiến!

Đường Tam Tạng khẽ thở dài:

- A di đà phật . . . Ngộ Không, lần này vi sư nên làm sao cứu ngươi?

Đường Tam Tạng nhớ kiếp trước cứu Tôn Ngộ Không ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn. Sau khi Tôn Ngộ Không vùng thoát khỏi trói buộc thì kinh thiên động địa, không ai bì nổi.

Nhìn lại Tôn Ngộ Không lúc này, tuy tu vi càng mạnh nhưng đã thành con rối chiến đấu, làm lòng Đường Tam Tạng đau nhói.

Tôn Ngộ Không thở hổn hển lẩm bẩm:

- Giết! Giết! Giết!

Thanh âm như đến từ cửu u địa ngục, khiến người nghe thầm hoảng.

Lông khỉ bị máu nhuộm đỏ, mặt nạ sắt đầy vằn đỏ khiến người rùng rợn. Hạng Vũ cũng không khá hơn gì, tóc dài bay rối tựa như ma thần giáng thế.

Đối mặt Tôn Ngộ Không thô bạo Hạng Vũ đánh một hồi sinh ra sát tâm, hai tay giơ Vương Bá Tinh Thần Kích lên đập mạnh xuống, kình khí tựa mũi kiếm sắc bén hất bụi bay lên đánh hướng Tôn Ngộ Không.

Bụi đất bốc lên cao mấy trăm trượng như sóng to diệt thế, ở trước mặt nó thì thân hình Tôn Ngộ Không cũng trở nên nhỏ bé.

Trước lực lượng này đa số sinh linh sẽ sợ hãi mất đi đấu chí.

Nhưng Tôn Ngộ Không thì không, dù là trước kia hay hiện tại, y chưa bao giờ sợ sệt.

Hai tay Tôn Ngộ Không ôm Kim Cô Bổng to lớn đập xuống đất tựa như đạn hạt nhân nổ. Nền đất tan rã, đất bùn đá xới tung chặn lại sóng đất bùn ập đến.

Tiếng rống của Tôn Ngộ Không vang vọng khung trời:

- Grào!

Tần Quân liên tục biến sắc mặt luôn chú ý Tôn Ngộ Không, hắn do dự có nên cho Hậu Nghệ ra tay không.

Tôn Ngộ Không cuồng bạo như vậy phải bị làm mất ý thức, nhưng tấn công kiểu đó có lẽ sẽ bị di chứng gì. Huống chi Tôn Ngộ Không đã trong trạng thái nhập ma, mất ý thức sẽ cho tâm ma thừa cơ hội cắn nuốt bản tâm, vậy thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Nhìn theo ánh mắt Tần Quân thấy Tôn Ngộ Không bay ra khỏi cát bụi mù mịt, Kim Cô Bổng bỗng biến lớn chớp mắt dài ngàn trượng, vô số binh sĩ trợn to mắt.

Tôn Ngộ Không rống to:

- Giết giết giết giết giết!!!

Một gậy đập xuống trong phút chốc gió mây biến sắc.

Kim Cô Bổng dấy lên cuồng phong đủ hủy diệt ngọn núi đập xuống, Hạng Vũ không bay ra khỏi cát bụi, Kim Cô Bổng như núi Thái đập xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.