Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 175: Chương 175: Thiên tài đỉnh cấp (1)




Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Quân, Lý Nguyên Phách, Tần Vân cùng với năm người Diệp Hiên ở dưới sự hướng dẫn của Giả Tuân, đi ra khỏi khách sạ. Về phần những người khác đều tự mình nghỉ ngơi vui đùa.

Ở bên trong Lạc Yên Thành sẽ không cần lo lắng vấn đề an toàn về thân người. Dù sao nơi này là hoàng triều. Trị an vô cùng tốt. Tối đa cũng chỉ gây khó dễ. Tu sĩ ở đây cũng không dám ở động sát thủ trong thành. Bởi vì Từ Quỷ Khốc có lực uy hiếp quá lớn.

- Điện hạ, không cần khẩn trương. Sát hạch không phải nhìn chiến lực thực tế.

Giả Tuân nhìn về phía Tần Vân bên cạnh đang khẩn trương đến mức môi đều run rẩy, lên tiếng an ủi. Tần Quân thấy vậy, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mệt cho ngươi còn làm hoàng tử. Cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?

Mà Tần Quân trái lại rất phấn khởi, hận không thể lập tức tham gia thi đấu, đại sát tứ phương!

Được rồi, là dựa vào Lý Nguyên Phách đại sát tứ phương!

Năm người Diệp Hiên đi theo cuối cùng trầm mặc không nói gì. Bọn họ vốn có lòng tin tràn đầy. Nhưng sau khi đi theo hai vị quái vật Tần Quân và Lý Nguyên Phách này, bọn họ thực sự hoàn toàn không thể dâng lên một chút lòng tin nào.

- Chúng ta không thể so sánh với bọn họ. Cố gắng biểu hiện mình thôi!

Diệp Hiên dặn dò. Đây là lần thứ hai tới tham gia vũ hội Tiềm Long. Tỷ lệ hắn được tông môn hoàng triều nhìn trúng, khẳng định sẽ lớn hơn nữa, bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn, còn có kinh nghiệm sau này.

Rất nhanh, bọn họ lại đi tới chỗ rẽ. Tần Quân nhất thời há hốc mồm. Chỉ thấy quảng trường phía trước người người tấp nập. Tất cả đều là bóng dáng của tu sĩ.

- Em gái ngươi! Đừng đẩy!

- Ta nhổ vào! Ai sờ mông ta!

- Thật kích động! Không biết ta có thể thu được đánh giá mấy sao!

- Chỉ là sát hạch mà thôi. Các ngươi có cần kích động tới như thế sao?

- Nói thật cho các người biết, các ngươi nhất định sẽ bị sát hạch quét xuống!

Trên quảng trường, tiếng người ồn ào, náo động vô cùng. Quảng trường có thể lớn tương đương với bãi bóng, chật ních tu sĩ. Có thể thấy được tu sĩ nhiều tới mức nào.

Giả Tuân dừng bước lại cười nói:

- Ta đã đưa các ngươi đến nơi đây. Biểu hiện tốt một chút!

Tần Quân khoát tay áo liền dẫn Lý Nguyên Phách đi về phía trước. Tần Vân cắn răng theo sát phía sau.

Năm người Diệp Hiên đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng đi theo. Theo lý mà nói, sau khi đi đến Lạc Yên Thành bọn họ sẽ cùng đám người Tần Quân mỗi người đi một ngả. Nhưng bọn họ biết thủ hạ của Tần Quân mỗi người mạnh đều cực mạnh. Cho nên bọn họ vẫn mặt dày theo sát phía sau. Nếu không phải chi phí đều do bản thân bọn họ bỏ ra, Tần Quân sớm đánh bọn họ đi.

- Nguyên Phách! Mở đường!

Tần Quân nhìn biển người trước mặt dường như đang hỗn chiế, trầm giọng quát. Lý Nguyên Phách ở bên cạnh sau khi tuân lệnh trực tiếp long hành hổ bộ đi về phía trước.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, năm người Diệp Hiên rất bất đắc dĩ. Quả nhiên, đi theo phía sau đám người Tần Quân là diệu kế!

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tần Quân, Lý Nguyên Phách trực tiếp chen về phía trước. Lực lượng không thuộc về chính mình trực tiếp đụng vào, khiến biển người nghiêng ngả về phía trước. Ở đây ít nhất cũng hơn một nghìn tên tu sĩ nhét chung một chỗ. Nhưng Lý Nguyên Phách hai tay ép sang hai bên. Các tu sĩ liền giống như sóng biển ngã xuống. Hình ảnh cực kỳ đồ sộ. Tần Quân nhìn thấy cảm xúc dâng trào. Shiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.

- Ta ngất! Ai chen vậy?

- Muốn chết à? Ép ngực ta rồi!

- A thật là mềm.

- Ai vẫn chen vậy. Có thể có chút tố chất hay không?

- Trời ạ! Các ngươi gấp gáp bị quét xuống như vậy sao?

Toàn bộ quảng trường sôi trào. Các tu sĩ chửi rủa lẫn nhau, vô cùng hỗn loạn.

Giả Tuân còn chưa rời đi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng co giật. Hắn đột nhiên cảm giác được Tần Quân lần này sợ rằng sẽ dựa vào Lý Nguyên Phách bò lên trên thứ tự cao nhất.

Nói hoàn toàn không khoa trương chút nào, tất cả người tham dự vũ hội Tiềm Long bao vây tấn công Lý Nguyên Phách, cũng không thể khiến cho hắn chết được.

Lần trước Lý Nguyên Phách một mình ngăn cản trăm vạn yêu thú, hình ảnh đó đến nay vẫn in thật sâu ở trong lòng hắn.

Tần Quân ở sau lưng Lý Nguyên Phách, thoải mái vô cùng, trên đường đi lên, khí thế ngang tàng, khiến cho tu sĩ hai bên hai mắt muốn phun lửa.

Sáu người Tần Vân lại cúi đầu, có chút ngượng ngùng, rất sợ đắc tội với người khác.

Cứ như vậy, ở dưới lực lượng cường đại của Lý Nguyên Phách, đoàn người đi về phía giữa quảng trường. Những tu sĩ thật vất vả mới đứng vững thân thể cũng không dám xông về phía Lý Nguyên Phách gây sự. Chỉ riêng phần lực lượng ép nghìn người này đã khiến cho bọn họ khiếp sợ.

- Hắn là ai?

- Ta biết hắn. Thần tướng hai chùy thủ hạ của tiểu bá vương Tần Quân. Có người nói hắn từng ngang dọc thú triều, chém giết yêu vương!

- Nói đùa gì vậy. Tuổi nhỏ như thế lại giết yêu vương?

- Chỉ có điều, hôm qua hắn thật ra đã ngang nhiên tranh khí cùng Từ Quỷ Khốc, Từ Quỷ Khốc còn muốn thu hắn làm đồ đệ.

- Thật hay giả vậy?

Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Danh tiếng của Lý Nguyên Phách lại cứ như vậy bắt đầu lan tràn ở trên quảng trường.

Cùng lúc đó, đám người Tần Quân đi tới giữa quảng trường. Ở đây bị mười tên lính vây quanh. Ở giữa có một cánh cửa truyền tống. Hai cột đá cao tới ba thước cách xa nhau hai thước đặt ở đó. Ánh sáng kỳ dị màu xanh lam và lôi điện tràn ngập trong đó, cực kỳ hoa lệ.

Cánh cửa truyền tống có thể trong thời gian ngắn truyền tống người đến chỗ xa vô cùng, vô cùng trân quý. Hơn nữa tiêu hao rất nhiều linh thạch. Vương quốc Càn Nguyệt tạm thời còn chưa có tư cách thu được cánh cửa truyền tống. Cho dù có thu được, cũng không dám thường xuyên sử dụng.

- Vị kế tiếp!

Trước cánh cửa truyền tống có một người trung niên anh tuấn mặc trang phục thư sinh cầm Vạn Dân Cầu kêu lên. Vạn Dân Cầu trong tay hắn hiện lên màu tím. Rõ ràng phẩm cấp so với Vạn Dân Cầu ở Thanh Đồng Quan càng cao hơn.

Vừa dứt lời, một nữ tu sĩ liền đi lên trước. Người trung niên thư sinh hai mắt nhắm lại, sau đó mở ra, đồng tử không ngờ biến thành màu lam đậm, vô cùng quỷ dị.

- Lăn! Bảy mươi tuổi mới có Luyện Khí Cảnh tầng hai cũng dám tới tham gia vũ hội Tiềm Long!

Người trung niên thư sinh bỗng nhiên quát lên, tiếng như chuông lớn, chấn động tới mức trong lòng tất cả mọi người run lên. Nữ tu sĩ kia khiếp sợ đến mức liền vội vàng xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất ở biển người.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.