Còn về Bạch Đế, Tần Quân tin sẽ có ngày họ gặp nhau ở tận cùng Cổ Thánh Đế Đạo.
Chốc lát sau đoàn người đến biên giới Tù Mệnh Ngục, phía trước là trời sao có ức vạn vì sao điểm xuyết, dọc đường dường như có pháp trận truyền tống nên Tần Quân cảm giác Tù Mệnh Ngục không lớn.
Tử Đạo dừng lại, nói:
- Đi tiếp là ra ngoài.
Tần Quân gật đầu, mang bốn người Phục Hy bay hướng vũ trụ.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, khóe môi Tử Đạo cong lên:
- Người thừa kế của Mệnh Vận Chi Luân vừa là Cực Viêm Ma Thần, có lẽ ngươi sẽ vượt qua các bậc tiền bối, thành tựu địa vị vô thượng đó.
Dứt lời Tử Đạo biến mất tại chỗ.
Từ đầu đến cuối Tần Quân không biết thân phận thật của Tử Đạo, gã và Cơ Bất Bại không chịu nói, hắn cũng đành chịu.
Rất nhanh có Tần Quân xuyên qua mây lôi quanh Tù Mệnh Ngục bay đến trời sao, sát khí tán đi, cả nhóm có cảm giác như lại thấy ánh mặt trời.
Tần Quân trầm giọng quát, mắt lấp lóe ánh sao:
- Về Tần Tiên giới!
Cơ duyên lần này cho Tần Quân đột phá đến Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn, bay vọt hai đại cảnh giới.
Phục Hy thì đến thành thánh.
Ngoài ra được một núi dựa siêu mạnh như Cơ Bất Bại, thu hoạch rất lớn.
Sau khi trở về Tần Quân định sử dụng cơ hội nghe đạo một hơi đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh.
Đế Tuấn lấy Hà Đồ ra, mọi người đáp lên trên.
Tần Quân ngồi xếp bằng, Phục Hy chỉ hướng cho Đế Tuấn. Bây giờ bốn vị Thần Ma đã xóa bỏ ân oán kiếp trước. Trải qua đợt đại truy sát trong Thời Không Tuyệt Địa, cộng thêm sống chung hơn một vạn năm, bọn họ đã thành bằng hữu tốt.
Tần Quân thầm ra lệnh:
“Bắt đầu triệu hoán Thần Ma!”
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Bắt đầu tùy cơ triệu hoán Thần Ma.]
Tần Quân bắt đầu nạp khí tu luyện.
Trải qua hơn một vạn năm tu luyện khô khan Tần Quân vẫn giữ thái độ khắc khổ, đặc biệt sau khi kiến thức Thánh Nhân đại chiến thì lòng hắn dậy sóng, đặt mục tiêu là trên Thánh Nhân cảnh hay cao hơn nữa, vì sẽ có ngày hắn đụng phải Tù Mệnh Đế Tôn vượt qua Thánh Nhân.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ triệu hoán được Bạch Diện Hồ Ly, đến từ Tây Du Ký, có triệu hoán lại không?]
Bạch Diện Hồ Ly?
Khóe môi Tần Quân co giật, hắn đã có Ðát Kỷ rồi, không thể lại triệu hoán một hồ ly tinh.
Tần Quân quyết định ngay:
“Triệu hoán lại!”
[Đinh! Bắt đầu tùy cơ triệu hoán Thần Ma lần nữa.]
Cùng lúc đó, đám người Tần Quân cưỡi hà Đồ rời xa Tù Mệnh Ngục.
Đưa mắt nhìn mơ hồ thấy một số sinh linh bay hướng Tù Mệnh Ngục, nhưng hầu như không có sinh linh nào bay ra. Tuy Tù Mệnh Ngục ẩn chứa vô số cơ duyên nhưng nguy hiểm càng lớn.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ triệu hoán được Tần Cối, đến từ truyền thuyết dân gian, có triệu hoán lại không?]
Tần Cối?
Tần Quân không biết nên nói cái gì. Gian thần nổi tiếng trong lịch sử, bởi vì hại chết Nhạc Phi nên kiếm được tiếng xấu thiên cổ. Dù đời sau không phủ định lịch sử nhưng Tần Quân không có chút hảo cảm với loại người này.
Tuy cùng là họ Tần, có lẽ Tần Cối có bối cảnh đại năng gì chuyển kiếp nhưng Tần Quân không muốn triệu hoán ra.
Tần Quân thầm thúc giục:
“Triệu hoán lại!”
Lần triệu hoán cuối cùng dù là ai cũng sẽ đi ra, miễn không kém hơn hai người đợt đầu là Tần Quân yên tâm rồi.
Lại vang tiếng hệ thống gợi ý:
[Đinh! Bắt đầu tùy cơ triệu hoán Thần Ma lần nữa.]
Bốn người Phục Hy, Đế Tuấn trò chuyện với nhau, đề tài xoay quanh Cơ Bất Bại, Tử Đạo và Tù Mệnh Đế Tôn bí ẩn.
Tần Quân đã dặn dò nên Phục Hy không nhắc gì tới chuyện họ từng gặp Tù Mệnh Đế Tôn.
Việc Tù Mệnh Đế Tôn quan trọng, nếu tin y còn sống truyền ra sẽ khuấy động mưa gió, đương nhiên phỏng chừng ít ai tin tưởng.
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Chúc mừng túc chủ triệu hoán được Thông Thiên Giáo Chủ. Vì Thông Thiên Giáo Chủ quá mạnh tránh thoát hệ thống trói buộc, đã thả tự do.]
Tần Quân giật mình xoe tròn mắt, lòng thầm chửi thề.
Đây không phải lần đầu tiên hắn triệu hoán ra Thông Thiên Giáo Chủ, trước kia không phải Thông Thiên Giáo Chủ xuất hiện ở lần thứ ba nên Tần Quân có thể tuyển chọn lại, lần này thì không có cơ hội đó.
Nhưng tại sao là Thông Thiên Giáo Chủ?
Tần Quân thấy nhức đầu. Thông Thiên Giáo Chủ không phải lợi hại nhất trong Thánh Nhân, nhưng y có Tru Tiên kiếm trận. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Thông Thiên Giáo Chủ dựa vào Tru Tiên kiếm trận đấu với bốn thánh, kinh diễm vô cùng.
Bản thân Tần Quân ngưỡng mộ Thông Thiên Giáo Chủ rất lâu rồi, nhưng bây giờ y được thả tự do rất có thể sẽ thành đối địch, điều này làm hắn rất khó chịu.
Hệ thống an ủi:
“Vì Thông Thiên Giáo Chủ quá mạnh nên hệ thống thả tự do cho y ở bên kia vũ trụ, cách túc chủ rất xa.”
Tần Quân cố gắng bình ổn cảm xúc.
Không sao cả!
Trẫm có Phục Hy thành thánh!
Còn có Cơ Bất Bại, Tử Đạo trợ giúp!
Dù Thông Thiên Giáo Chủ có Tru Tiên kiếm trận thì Tần Quân tự tin sẽ ứng đối được.
Tần Quân thì thầm:
- Thông Thiên, hy vọng ngươi đừng chống lại trẫm!
Bốn người Phục Hy ngừng bặt, tu vi của họ rất cao, dù Tần Quân nói nhỏ đến đâu họ cũng nghe rõ ràng.
Đế Tuấn, Chúc Dung, Huyền Đô, Phục Hy trò chuyện rôm rả:
- Thông Thiên? Không lẽ là Thông Thiên Giáo Chủ?
- Bệ hạ, Thông Thiên Giáo Chủ cũng giáng lâm phương vũ trụ này?
- Thông Thiên Giáo Chủ kiếp này chắc không phải cũng thành thánh đi?
- Không thể nào! Trước kia hắn dựa vào công đức thành thánh, kiếp này còn muốn dựa vào công đức sao? Hắn kiếm đâu ra công đức như thế? Hỗn Độn Ma Thai chỉ có một, ý nghĩa lập giáo không lớn, có nhiều tông môn rồi.
Khóe môi Tần Quân co giật, có vẻ Thông Thiên Giáo Chủ khá nặng ký trong lòng bốn người.
Tần Quân lười giải thích nhiều, đã được thả tự do tức là Thông Thiên Giáo Chủ chắc chắn là Thánh Nhân.
Dù Tần Quân mạnh đến đâu cũng không thể chỉ định triệu hoán Thánh Nhân. Sau khi triệu hoán tùy cơ Thánh Nhân dễ dàng thoát khỏi hệ thống trói buộc, nếu là trước kia có lẽ Tần Quân sẽ sợ.
Hiện tại có gì phải sợ?
Nếu là Hồng Quân, Bàn Cổ đi ra thì Tần Quân hơi run.
Tần Quân dặn dò:
- Phải rồi Phục Hy, trước tiên ngươi hãy phong ấn Thời Không Tuyệt Địa kỹ hơn đi.
Thánh Nhân có thể chớp mắt đến bất cứ đâu, nếu không phải vì đi cùng Tần Quân thì Phục Hy đã trực tiếp quay về Tần Tiên giới. Không mang cả nhóm trở về là vì nhóm Tần Quân không phải Thánh Nhân, không chịu nổi áp lực xuyên qua thời không cự ly dài.
Hiển Thánh còn không chịu nổi tốc độ của Thánh Nhân.
Phục Hy lập tức gật đầu, biến mất tại chỗ.
Ba người Đế Tuấn đã thói quen, bọn họ không hiểu sự bí ẩn của Thánh Nhân.