Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh ngạc nhiên nhìn Tần Quân, bọn họ nhớ lời Bạch Cốt Mệnh Quân nói trong Tù Mệnh Ngục.
Thì ra lúc đó Bạch Cốt Mệnh Quân ám chỉ Tần Quân.
Thiên Mệnh Đại Đế lảo đảo trong bàn tay đen, cắn răng nói:
- Xin lỗi . . . lại khiến người thất vọng rồi . . .
Gã không ngờ vừa đi ra đã gặp phải Tần Quân, Thiên Mệnh Đại Đế tự nhận mình xui xẻo, lòng tràn đầy áy náy vì đã làm sư tôn mất mặt.
Giọng nói vang lên như đến từ tuyên cổ hồng hoang, bá đạo vô cùng:
- Hắn là người ta xem trọng, tiểu tử, sau này đừng chăm chăm theo dõi hắn, coi như nể mặt ta.
Tần Quân nhíu chặt mày trầm giọng hỏi:
- Ngươi không báo danh hào thì trẫm làm sao nể mặt ngươi?
Phục Hy, Cường Lương, Triệu Công Minh, Xi Vưu nhìn chằm chằm bàn tay đen đề phòng đánh lén.
Thanh âm cười to bảo:
- Danh hào? Ta sắp quên . . . thôi, ngươi đã là người được hắn chọn thì nói cho ngươi biết có sao. Ta tên Tù Mệnh!
Dứt lời bàn tay kéo Thiên Mệnh Đại Đế vào khe hở đen.
Đám người Tần Quân hóa đá.
Tù Mệnh?
Tù Mệnh Đế Tôn!
Sắc mặt Tần Quân liên tục thay đổi, thộn mặt ra:
- Sao có thể như vậy?
Chẳng phải Tù Mệnh Đế Tôn là tồn tại xưa thật xưa sao? Vẫn còn sống?
Còn nói Tần Quân được ai đó chọn trúng, người kia là ai? Người khiến Tù Mệnh Đế Tôn kiêng dè không dám ra tay.
Đầu óc Tần Quân hỗn loạn.
Khe hở đen biến mất, hơi thở của Thiên Mệnh Đại Đế cũng mất hẳn, bốn người Phục Hy lặng im.
Xi Vưu còn đỡ, không biết truyền thuyết của Tù Mệnh Đế Tôn. Phục Hy, Cường Lương, Triệu Công Minh đã nghe nói qua.
Mới trước đó bọn họ xông vào Tù Mệnh Ngục mà Tù Mệnh Đế Tôn để lại, ấn tượng sâu sắc với vị đại năng vạn cổ này.
Sau khi Thiên Mệnh Đại Đế và Tù Mệnh Đế Tôn biến mất, nhóm Tần Quân lơ lửng tại chỗ sững sờ thật lâu.
Tù Mệnh Đế Tôn đem đến rung động quá lớn cho họ, khiến họ khó giữ sự bình tĩnh.
Tần Quân ngước đầu hỏi Phục Hy:
- Phục Hy đánh giá Tù Mệnh Đế Tôn mạnh cỡ nào?
Tù Mệnh Đế Tôn không có ác ý với hắn, không thì đã giết cả nhóm rồi. Nhưng Thiên Mệnh Đại Đế có cường giả như vậy làm núi dựa khiến Tần Quân thấy nặng lòng.
Phục Hy sắc mặt khó xem nói:
- Không cách nào đánh giá, rất có thể là Thánh Nhân.
Phục Hy vượt qua Hiển Thánh cảnh viên mãn bình thường, có thể nói là khó bị thua dưới Thánh Nhân. Nhưng đối mặt khí thế của Tù Mệnh Đế Tôn làm linh hồn Phục Hy run rẩy.
Phục Hy không hiểu nổi, hơi thở của Tù Mệnh Đế Tôn rõ ràng là ma khí, thiên đạo không dung chứa ma khí, trong thế giới hồng hoang từng có một vị Ma Tổ muốn tranh phong với Hồng Quân Đạo Tổ, nhưng vì thiên đạo không dung chứa nên cuối cùng đã chết.
Trong số Thánh Nhân mà Phục Hy biết không có ma tộc.
Tù Mệnh Đế Tôn làm sao tu được thánh vị?
Không lẽ vì quy tắc vũ trụ thì khác?
Thánh Nhân!
Cường Lương, Triệu Công Minh, Xi Vưu lòng rung động mạnh. Đặc biệt là Xi Vưu, gã luôn cho rằng mình là Ma Thần mạnh nhất, nhưng kiếp trước gã ở đỉnh cao cũng chưa đến cảnh giới Thánh Nhân bao giờ.
[Đinh! Xúc phát nhiệm vụ sử thi: Đánh bại Tù Mệnh Đế Tôn. Nhiệm vụ cụ thể: Vì túc chủ không cam lòng nên xúc phát nhiệm vụ. Nếu túc chủ có thể đánh bại Tù Mệnh Đế Tôn sẽ được một lần chỉ định triệu hoán Thần Ma, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội phó bản Thần Ma, một lần cơ hội triệu hoán quân đoàn Thần Ma, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần cơ hội tử trung đỉnh cao, một lần cơ hội nghe đạo, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng, một lần truyền thừa kỹ năng, một lần cơ hội sưu tầm hiền năng, một lần cơ hội thức tỉnh cực hạn.]
[Đinh! Bởi vì túc chủ lần đầu tiên tiếp xúc đại năng từ Thánh Nhân cảnh trở lên nên xúc phát công năng mới: công năng thức tỉnh cực hạn.]
[Thức tỉnh cực hạn là hệ thống có thể khiến Thần Ma được triệu hoán ra thức tỉnh cực hạn huyết mạch lớn nhất, thậm chí vượt qua tu vi trong thần thoại. Ví dụ Tôn Ngộ Không nếu sử dụng thức tỉnh cực hạn thì hệ thống sẽ thiết lập cảnh tượng trong vũ trụ xưa Tôn Ngộ Không không bị ngoại lực áp chế, tu luyện mãi đến cực hạn, sau đó giao tu vi cực hạn này cho Tôn Ngộ Không.]
Ba tiếng hệ thống gợi ý làm Tần Quân ngẩn ngơ.
Tạm không nói nhiệm vụ sử thi, nó quá xa vời.
Thức tỉnh cực hạn!
Tổ cha nó! Cái này mới gian lận!
Lòng Tần Quân rạo rực, siêu kích động.
Thức tỉnh cực hạn huyết mạch, hơn nữa nơi này là thiên đạo mới, không bị hạn chế trong hồng hoang, trong Địa Tiên giới!
Những Thần Ma dừng bước trước ngưỡng cửa Thánh Nhân phải chăng có hy vọng thành tựu Thánh Nhân?
Cực hạn huyết mạch bốn đại linh hầu là cỡ nào?
Tứ hung, mười đại thần thú ghê gớm đến đâu?
Cực hạn huyết mạch của ba vị thủy tổ Long Hán sơ kiếp là bao nhiêu?
Mười hai Tổ Vu truyền thừa tinh huyết của Bàn Cổ, ôi mợ, thế này là sắp bùng nổ rồi!
Tần Quân cười sang sảng, càng cười càng lớn tiếng, cười điên cuồng:
- Ha ha ha! Tù Mệnh Đế Tôn, ngươi cũng dám ra oai với trẫm!?
Tù Mệnh Đế Tôn, Thánh Môn gì đó đều sẽ bị hắn giẫm dưới chân!
Phục Hy, Cường Lương, Triệu Công Minh, Xi Vưu ngạc nhiên nhìn Tần Quân, tưởng đâu hắn bị điên.
Không trách Tần Quân, cả nhóm bị Tù Mệnh Đế Tôn chấn kinh chứ nói gì hắn.
Bọn họ không biết rằng không phải Tần Quân nổi điên, hắn đang bành trướng dã tâm.
Tần Quân hào hùng tuyên bố:
- Đi! Tiếp tục đi tới! Xưng bá Cổ Tiên giới, loạn chiến tinh không!
Nghĩ đến thức tỉnh cực hạn làm Tần Quân không kiềm được rạo rực, không biết thức tỉnh cực hạn có dễ xúc phát không? Chắc nó khó như tử trung đỉnh cao.
Khó!
Nhưng nó nằm ở đó, sớm muộn gì sẽ xúc phát được.
Bốn người Phục Hy gật đầu, vừa theo Tần Quân bay hướng Cổ Tiên giới vừa thầm lo lắng.
Bệ hạ chắc không phải bị điên rồi đi?
Cường giả Viên Ma lúc trước đánh nhau với Thiên Mệnh Đại Đế đã sớm chạy trốn, Phục Hy vừa ra tay đã diệt gọn Thiên Mệnh Đại Đế làm cường giả Viên Ma sợ ướt quần.
***
Vù vù vù vù vù!
Từng tiếng xé gió phát ra trong trời sao, các tu sĩ ngự kiếm bay đi xé rách linh khí dọc đường.
Bay đằng trước nhất là Kiếm Cuồng Vệ Nhạc.
Vệ Nhạc đứng trên mũi kiếm, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh băng không biết suy nghĩ cái gì.
Năm kiếm tu theo sau gã, đều là Nhập Thánh, hơi thở cường đại vô cùng.
- Sao sắc mặt của Vệ tiền bối khó xem vậy?
- Tần Thiên Đế lợi hại thật sao?
- Vớ vẩn, Thương Hoa Tiên Tôn còn thua vào tay Tần Thiên Đế mà.
- Chúng ta mà liên hợp lại thì sợ gì Tần Thiên Đế?
- Đúng vậy! Đừng có tâng bốc người ta quá!