Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1267: Chương 1267: Tên của ta là Tù Mệnh




Nghĩ đến Đông Hoàng Thái Nhất là lòng Thiên Mệnh Đại Đế ứa lửa giận, khí thế đột nhiên bùng nổ như thể kẻ thù trước mắt gã là Đông Hoàng Thái Nhất. Tốc độ tay trái càng mau hơn, từng đợt huyết nhẫn càng có sức phá hoại bắn ra đánh cho sinh linh đầu vượn không kịp trở tay.

Sinh linh đầu vượn thầm giật mình:

- Tiểu tử này!

Sinh linh đầu vượn là Nhập Thánh của Viên Ma tộc, vậy mà không đánh lại một Nhập Thánh của nhân tộc.

Ba ngàn đại thế giới có vô số chủng tộc.

Tuy nhân tộc là nhân vật chính thiên địa nhưng nhiều lúc trong cùng cảnh giới cường giả nhân tộc thường bị chủng tộc mạnh mẽ khác áp chế, ví dụ như Viên Ma tộc.

Viên Ma tộc rất nổi tiếng trong trời sao, Viên Tổ là cường giả hàng đầu đến từ thời đại Tịch Nghiệp Ma Quân.

Cường giả Viên Ma quát to:

- Biến!

Nắm đấm to lớn đánh ra, trong phút chốc một nắm tay to như ngọn núi rực cháy lửa lớn hiện ra. Thiên Mệnh Đại Đế nhỏ bé như hạt bụi trước nắm tay này.

Thiên Mệnh Đại Đế không hề hoảng hốt, hai tay cầm huyết cầm vung lên như vung đao.

Bùm!

Nắm đấm lửa bị đập tan, sóng lửa cuồn cuộn dạt sang các hướng, đốt cháy thiên thạch dọc đường nó đi.

Tần Quân vừa bay vừa tò mò lẩm bẩm:

- Cái tên này lại biến mạnh?

Thiên Mệnh Đại Đế chiến với Bồ Đề Tổ Sư sau đó bị hạ gục, khi gã sắp chết dưới tay lão thì được một cường giả bí ẩn cứu đi.

Sự kiện đó còn làm Tần Quân lo lắng, sợ Thiên Mệnh Đại Đế và cường giả sau lưng gã đánh lén Huyền Đương đại thế giới. Không ngờ hắn gặp lại gã trong trời sao.

Triệu Công Minh nhẹ giọng nói, vẻ mặt dửng dưng:

- Tu vi của người đó cỡ Nhập Thánh sơ kỳ, con Viên Ma kia là Nhập Thánh trung kỳ.

Nhập Thánh nho nhỏ không cần Cường Lương, Phục Hy ra tay, mình Triệu Công Minh đủ sức nhẹ nhàng đập chết.

Xi Vưu nheo mắt lại, gã chỉ có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn, xếp chót trong đội của Tần Quân, rất khó nổi bật.

Thiên Mệnh Đại Đế đang đại chiến với cường giả Viên Ma cảm nhận hơi thở của Tần Quân, gã hoảng sợ biến sắc mặt, vì cảm nhận hơi thở của Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh, Xi Vưu.

Đều rất xa lạ nhưng cực kỳ mạnh!

Thiên Mệnh Đại Đế nghiến răng thầm nghĩ:

- Sao có thể? Tại sao gặp tên kia?

Tần Quân sắp thành ác mộng ám ảnh của gã. Tu vi của Tần Quân nhỏ yếu nhưng thuộc hạ thì người mới mạnh hơn người cũ, loại kẻ địch này dễ làm Thiên Mệnh Đại Đế điên nhất.

Thiên Mệnh Đại Đế đánh trống rút lui, những người theo bên Tần Quân đều siêu mạnh, gã không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.

Nghĩ vậy tay trái Thiên Mệnh Đại Đế vỗ vào huyết cầm, xung lực vô hình bùng nổ hất bay cường giả Viên Ma.

Thiên Mệnh Đại Đế xoay người hóa thành luồng sáng đỏ bay đi sâu trong trời sao.

Tần Quân cười lạnh tuyên bố:

- Bắt lấy hắn!

Dứt lời Phục Hy liền hành động, trong khoảnh khắc vượt qua ức vạn dặm chặn lại trước mặt Thiên Mệnh Đại Đế. Gã hết hồn vội dừng lại, sợ teo tim.

Đây là tốc độ kiểu gì?

Lòng Thiên Mệnh Đại Đế kinh hoàng, gã chưa phản ứng lại Phục Hy đã vỗ một chưởng mau đến mức Thiên Mệnh Đại Đế không kịp phòng ngự đã bị vỗ trúng ngực, gã hộc máu bay ngược đi.

Một đường Thiên Mệnh Đại Đế đụng bể thiên thạch nhiều không đếm xuể, đập trúng các vì sao, bay xa ức vạn dặm, thế không thể đỡ.

Cường Lương giơ tay lên túm lại Thiên Mệnh Đại Đế lướt qua bên cạnh, lực lượng cường đại kéo gã khựng lại.

Ý thức của Thiên Mệnh Đại Đế đã hỗn loạn, dù Phục Hy không dùng hết sức cũng đủ làm Thiên Mệnh Đại Đế khó chịu.

Tần Quân mỉm cười nhìn Thiên Mệnh Đại Đế, nhẹ giọng nói:

- Trốn hòa thượng nhưng có trốn khỏi miếu được không?

Rốt cuộc bắt được Thiên Mệnh Đại Đế, tâm tình của Tần Quân rất tốt.

Thiên Mệnh Đại Đế dần lấy lại ý thức, khó khăn mở mắt ra vừa lúc thấy khuôn mặt dữ tợn của Cường Lương. Thiên Mệnh Đại Đế sợ hãi trợn trừng mắt vùng vẫy muốn thoát ra, tiếc rằng vô ích.

Tần Quân hừ mũi nói:

- Ngươi không trốn được.

Thiên Mệnh Đại Đế vụt ngoái đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt tuấn tú như trong ác mộng khiến gã rít qua kẽ răng:

- Lại là ngươi.

Ba chữ ngắn ngủi đã bao trọn lịch trình suy nghĩ lên xuống của Thiên Mệnh Đại Đế.

Gã từng là người số một Huyền Đương đại thế giới, tu vi đặt trong trời sao cũng xem như cường giả rong ruổi một phương.

Kết quả Tần Quân tự dưng xuất thế, một đường khiêu chiến đánh bại hùng chủ các phương, đạp lên xương trắng khiêu chiến Thiên Mệnh Đại Đế, rồi gã cũng thua, liên tục hai lần. Giờ rơi vào tay Tần Quân, Thiên Mệnh Đại Đế gần như đứt dây thần kinh.

Tại sao vừa gặp Tần Quân là gã không biết làm sao?

Tần Quân cười cợt hỏi:

- Có phải rất nhớ trẫm không?

Tần Quân thầm suy xét có nên trực tiếp giết Thiên Mệnh Đại Đế không?

Nói ra thì Tần Quân và Thiên Mệnh Đại Đế không có thù hận gì lớn, mỗi tội lập trường khác nhau.

Con người Thiên Mệnh Đại Đế coi như quang minh lỗi lạc, luôn đánh ngay mặt, hầu như không dùng âm mưu thủ đoạn. Nói Thiên Mệnh Đại Đế ngốc nhưng không đúng, gã đứng trên ngai báu vô địch quá lâu, xem thường âm mưu quỷ kế.

Thiên Mệnh Đại Đế nhắm mắt lại:

- Giết ta đi!

Thiên Mệnh Đại Đế biết mình không trốn thoát được, gã không muốn van xin nên dứt khoát cầu chết.

Tần Quân buồn cười, tính cách của Thiên Mệnh Đại Đế khá giống kiếp trước của hắn, xương cứng rắn, đối mặt kẻ địch không thắng được cũng chẳng cúi đầu.

Tần Quân đang do dự có nên giết Thiên Mệnh Đại Đế không thì bỗng có khe nứt đen hiện ra bên cạnh gã, một bàn tay đen thui thò ra đánh bay Cường Lương, chộp gã vào tay.

Phục Hy nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tần Quân, bảo vệ hắn. Triệu Công Minh, Xi Vưu cũng sẵn sàng chiến đấu.

Xi Vưu biến sắc mặt nói:

- Hơi thở này . . . ma khí?

Bàn tay đen phát ra ma khí quá kinh người, Xi Vưu là Ma Thần cũng không kiềm được tim đập nhanh.

Phục Hy như gặp đại địch, trầm giọng hỏi:

- Các hạ là ai, sao không hiển lộ nguyên hình!?

Tần Quân nghe xong lòng dậy sóng thần.

Phục Hy Hiển Thánh cảnh viên mãn mà cũng căng thẳng như thế thì đối phương mạnh đến mức nào?

Không lẽ là Thánh Nhân?

Nghĩ đến đây người Tần Quân lạnh lẽo, có Thánh Nhân sau lưng Thiên Mệnh Đại Đế?

Tần Quân bản năng đặt tay phải bên hông lấy xương trắng được Tử Đạo tặng cho ra, tùy thời chuẩn bị triệu hoán gã.

Bàn tay đen túm lấy Thiên Mệnh Đại Đế nhưng không rút về ngay, giọng nói âm trầm truyền ra từ khe hở màu đen:

- Tiểu tử, thuộc hạ của ngươi không tệ, người thừa kế mà ta xem trọng cũng liên tiếp thua trong tay ngươi. Cực Viêm Ma Thần? Thú vị.

Cái gì!?

Tần Quân rợn tóc gáy, đối phương nhìn thấu thân phận của hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.