Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 954: Chương 954: Thuyết phục Như Lai (1)




Tôn Ngộ Không không la to, ngơ ngác nhìn hai tay mình. Sau khi dung hợp với Đấu Chiến Thắng Phật thì y có ký ức của Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng đó chỉ là ký ức.

Nỗi lòng Tôn Ngộ Không phức tạp, y không khóc nữa.

Tôn Ngộ Không chậm rãi đứng dậy, phất tay phải. Kim Cô Bổng xuyên thủng một ngọn núi bay về tay Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không ngước nhìn khung trời, lẩm bẩm:

- Từ nay Đấu Chiến Thắng Phật là ta, Tề Thiên Đại Thánh cũng là ta.

***

Sau khi Đấu Chiến Thắng Phật rời đi Tần Quân cố ý ra lệnh xây chùa miếu cho Đấu Chiến Thắng Phật, để truyền thuyết của y mãi mãi lưu truyền.

Tôn Ngộ Không đi đảo biển chỗ Bồ Đề Tổ Sư, nếu Tần Quân cần thì tùy thời truyền chiếu kêu y về, vì y đã có mức độ trung thành cực hạn rồi.

Cùng một ngày, một tin tức bom tấn truyền vào lỗ tai Tần Quân.

Tần Quân trợn to mắt hỏi:

- Cái gì? Nhiên Đăng khai chiến với Hải Cực Điện?

Tần Quân giật mình đặt tấu chương trong tay xuống.

Gia Cát Lượng đứng trước bàn trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Nhiên Đăng lai lịch không rõ nhưng sưc cá nhân rất mạnh. Hải Cực Vương điện chủ Hải Cực Điện đã thua trận. Đó là vị xếp hạng bảy Hùng Chủ bảng, nghe nói không qua nổi ba hiệp trong tay Nhiên Đăng.

Tần Quân không quá bất ngờ, đương thời sợ là trừ Đông Hoàng Thái Nhất, Bồ Đề Tổ Sư, Thiên Mệnh Đại Đế bí ẩn ra không ai ngăn nổi Nhiên Đăng.

Tần Quân phất tay nói:

- Thôi, Hải Cực Điện ở Vô Tận Hải, cách Thiên Đình Đại Tần rất xa, cứ để Nhiên Đăng tung hoành đi.

Nhiên Đăng đầy dã tâm tất nhiên không chịu cô đơn.

Còn có một vị cũng bị Tần Quân sai người chú ý, đó là U Vương.

Tần Quân lẩm bẩm cười nói:

- Đúng là thế đại tranh, anh hùng lớp lớp mới vui.

Gia Cát Lượng khâm phục chắp tay cười nói:

- Bệ hạ hùng tâm vạn trượng, không sợ tranh đấu, Lượng khâm phục.

Tần Quân thích câu nịnh này, phất tay cười nói:

- Thôi ngươi làm việc đi.

Gia Cát Lượng hành lễ rời đi:

- Thần cáo lui!

Tần Quân ngồi xuống, sờ cằm suy tư.

Như Lai thua vì bị Nhiên Đăng đánh thương nặng, nay Nhiên Đăng nổi lên, nếu cho Như Lai biết tin này chắc sẽ điên tiết, có lẽ đây là điểm đột phá.

Tần Quân tin sẽ có ngày đánh một trận với Nhiên Đăng, thậm chí chiến với Thiên Mệnh Đại Đế, Cửu U Âm Đế.

Mọi người đều tranh giành vị trí bá chủ thiên địa, hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng.

Tần Quân ác thú vị thầm nghĩ:

- Chậc, Như Lai Phật Tổ chiến với Nhiên Đăng Cổ Phật, diệu tai diệu tai.

Tiếp theo nên tấn công Như Lai dồn dập!

Tin Nhiên Đăng muốn chiến với Hải Cực Điện lan nhanh mấy trăm vực. Nhưng vì Hải Cực Điện điệu thấp nhất trong sáu điện ba địa, so với tin cửu đế thiên hạ thì tin này không gây bao nhiêu ảnh hưởng.

Tuy nhiên sáu điện ba địa liên tiếp bị lớp hậu bối khiêu chiến khiến người ủng hộ cửu đế thiên hạ nhiều hơn, đã tới lúc đề cử bá chủ đỉnh cấp mới!

- Ai đều nói thế đại tranh sắp đến, theo ta thấy là đại kiếp nạn mới đúng.

- Các đường hùng chủ bùng nổ chiến tranh chỉ khổ cho toàn thiên địa.

- Được làm vua thua làm giặc, các ngươi sợ gì? Ta đã chuẩn bị tham gia Thiên Mệnh Điện!

- Đi Thiên Mệnh Điện làm gì, có giỏi thì cùng ta vào Thiên Đình Đại Tần!

- Tần Thánh Đế, Yêu Hoàng tuy mạnh nhưng không có nội tình bằng Thiên Mệnh Điện, Cửu U Chi Địa.

- Không ai muốn theo ta vào dưới trướng thần thoại Nhiên Đăng sao?

Các vực đều thảo luận tương tự như trên, phong trào đầu bài hùng chủ nổi lên.

Thiên Mệnh Đại Đế là số một đương thời, Thiên Mệnh Điện có sức ảnh hưởng không người địch nổi, chẳng qua Thiên Mệnh Điện yêu cầu cực cao.

Nhiên Đăng thì ai đến cũng không từ chối, nhận hết.

Thiên Đình Đại Tần yêu cầu không cao như Thiên Mệnh Điện nhưng cũng có tiêu chuẩn, tránh cho có sinh linh ôm ý đồ xấu xa lẻn vào.

Thế lực trên Hùng Chủ bảng hầu như đều được lợi, khổ cho mấy thế lực cỡ trung và nhỏ.

Tu sĩ trong môn xói mòn, sinh linh có tiềm lực trong các tộc đi ra ngoài. Không khí nặng nề trước cuộc chiến lan khắp thiên địa.

Bên kia.

Tần Quân mang theo Đường Tam Tạng vào thiên lao.

Như Lai bị Bồ Đề Tổ Sư phế tu vi nằm trước tường nhà tù, người trống rỗng không sự sống.

Tần Quân, Đường Tam Tạng đến nơi Như Lai cũng không phản ứng.

Đường Tam Tạng khẽ thở dài:

- Sư phụ, cần gì như vậy.

Tuy tình cảm sư đồ đã cách mấy đời nhưng nhìn Như Lai thê thảm như thế làm Đường Tam Tạng không nỡ nhìn.

Như Lai không đáp lại, vẫn thẫn thờ nhìn góc tường.

Tần Quân đến trước mặt Như Lai, cười khẽ:

- Như Lai, làm vậy để làm chi?

Như Lai liếc Tần Quân, châm chọc cười:

- Dù ta có chết cũng phải khiến ngươi đau khổ.

Mấy ngày nay Đường Tam Tạng, Bạch Trạch tra hỏi về Niết Bàn Bồ Đề, Như Lai không ngốc, hiểu ngay có người quan trọng bên cạnh Tần Quân cần Niết Bàn Bồ Đề.

Khóe môi Tần Quân co giật, biểu tình đang nhìn kẻ ngốc:

- Ngươi thật sự muốn chết vậy sao?

Thấy vẻ mặt đó của hắn làm Như Lai tức giận, hừ mũi:

- Chẳng lẽ ngươi sẽ tha cho ta?

Tần Quân hỏi ngược lại:

- Tại sao sẽ không?

Như Lai trợn to mắt, Đường Tam Tạng hơi biến sắc mặt. Đường Tam Tạng mấp máy môi, tuy đồng tình Như Lai nhưng gã biết nếu thả đi thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Như Lai cắn răng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi muốn gì?

Nếu như có thể sống tiếp thì hy sinh Niết Bàn Bồ Đề có là gì, nhưng Như Lai không dám tin Tần Quân.

Tần Quân hỏi:

- Ngươi chỉ hận trẫm sao?

Như Lai sắc mặt khó xem nói:

- Nếu không thì sao?

Như Lai đinh ninh Tần Quân đang bỏ đá xuống giếng, nhục nhã mình.

Tần Quân hỏi:

- Vậy còn Nhiên Đăng?

Như Lai biến sắc mặt, y nhớ ký ức kiếp trước nên biết Nhiên Đăng là tiền thân của Cổ Phật. Chẳng hiểu sao Nhiên Đăng giành địa bàn của y, bị thương nặng y, làm Như Lai rất khó chịu. Nếu không phải Nhiên Đăng xuất hiện thì sao y rơi vào cảnh chật vật thế nào?

Nên bây giờ Như Lai chỉ biết hận Nhiên Đăng, y không thèm để bụng tình nghĩa đồng môn kiếp trước. Nhiên Đăng đã bất nhân chẳng lẽ muốn y giữ nghĩa?

Tần Quân cười tủm tỉm:

- Giờ Nhiên Đăng sống tốt lắm, đang định cướp Hải Cực Điện trong Vô Tận Hải sau đó đến thăm ngươi.

Tần Quân như ác ma dụ dỗ Như Lai.

Như Lai bùng cháy lửa giận.

Tần Quân tiếp tục dụ dỗ:

- Không dám giấu diếm, trẫm nhìn trúng thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi thành tâm hối hận tham gia vào Thiên Đình Đại Tần của trẫm thì sau này bảo đảm ngươi sẽ sống càng tốt hơn trong Tây Vực.

Đương nhiên Như Lai không chịu, nhưng Tần Quân du thuyết, vừa cố ý phóng lớn thành tựu và sự sung sướng của Nhiên Đăng, vừa ném viên đạn bọc đường cho Như Lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.