Đường Tam Tạng há hốc mồm nghe, lần đầu tiên gã thấy có người bức ép Như Lai như vậy. Quan trọng nhất là Đường Tam Tạng đứng ở góc độ của Như Lai cảm thấy Tần Quân nói rất có lý, cho rằng Nhiên Đăng tội ác tày trời đáng ghét còn hơn hắn.
Du thuyết suốt một canh giờ.
Như Lai ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt suy tư, khác hẳn với ban đầu trống rỗng vô hồn, tức là lòng đã dao động.
Tần Quân không gấp, cười nói:
- Ngươi giao Niết Bàn Bồ Đề cho trẫm trước, còn về có đầu vào trẫm hay không thì cứ từ từ suy nghĩ. Trẫm vô tình với kẻ địch nhưng chưa bao giờ thất hứa.
Tần Quân nói câu này không thẹn với lòng, hắn chưa từng chủ động chọc vào ai, lừa ai. Nhưng ai dám chọc giận hắn thì sáu điện ba địa cũng không cứu được.
Như Lai hơi nhíu mày, cuối cùng thở dài:
- Thôi.
Như Lai không muốn chết như vậy, y miêu tả thế giới cực lạc rất tốt đẹp, nhưng dù là thần phật cũng không muốn thân chết đạo tiêu.
Như Lai lật tay, bên cạnh hiện ra một gốc cây khô, không có lá cây, dài hai thước như bị lửa đốt khét, cành cây kết mười trái Niết Bàn Bồ Đề.
Tần Quân mừng rỡ hái một trái ngay, cười nói với Như Lai:
- Ngươi giữ cây lại đi, Niết Bàn Bồ Đề dù gì là thánh bảo, trừ ngươi ra không ai biết trồng.
Lạt mềm buộc chặt.
Như Lai biết chiêu đó nhưng lòng đã bớt hận Tần Quân.
Tần Quân không ép buộc Như Lai nữa, hắn xoay người rời khỏi nhà tù, vội vàng muốn cho Liễu Nhược Lai dùng Niết Bàn Bồ Đề.
Trong tù chỉ còn Đường Tam Tạng và Như Lai yên lặng nhìn nhau.
Đường Tam Tạng nhìn Như Lai ngồi khoanh chân dưới đất, khẽ thở dài:
- Trước thực lực tuyệt đối thì Phật cũng chỉ có trò cười, sư phụ vẫn chưa ngộ ra sao?
Như Lai buông tiếng thở dài:
- Ta vốn muốn phổ độ chúng sinh, bất đắc dĩ mới đến thiên địa này người đời ghét Phật, mới đành dùng thủ đoạn phi thương.
Sau khi Như Lai tham gia Tây Vực thì dân chúng sống tốt hơn, y không bắt buộc tu sĩ vào Phật Môn. Nhưng Như Lai sai ở chỗ nhằm vào Thiên Đình Đại Tần, sai ở chỗ ham muốn Tôn Ngộ Không.
Đường Tam Tạng chắp hai tay niệm:
- A di đà phật, cách làm của người đã khiến người đời sinh ra thành kiến với Phật, người phải dùng bao nhiêu việc làm công đức để hóa giải đây?
Như Lai hé môi nhưng bị Đường Tam Tạng ngắt lời:
- Trận chiến Tây Vực đã chết bao nhiêu người? Sát kiếp bắt đầu từ người, nếu người là Phật Tổ thì nên biết hối hận cố gắng bù đắp chứ không phải tìm cái chết là xong.
Như Lai cau mày, bị Đường Tam Tạng nói hết đường phản bác, thật ra y cũng muốn sống.
***
Tần Quân đi nhanh vào cung viện. Liễu Nhược Lai đang chơi trong tẩm cung của Chúc Nghiên Khanh, từ khi biết Chúc Nghiên Khanh có thai thì nàng biểu hiện kích động còn hơn Tần Quân.
Trước bàn đá, Liễu Nhược Lai vuốt bụng Chúc Nghiên Khanh, cẩn thận hỏi:
- Chúc tỷ tỷ có thấy đau bụng không?
Chúc Nghiên Khanh cười bất đắc dĩ, tay phải chỉ trán nàng:
- Sao đau được, về sau muội sẽ hiểu, loại cảm giác này rất hạnh phúc.
Gò má Liễu Nhược Lai ửng hồng, vì sự sống xói mòn nên Tần Quân không dám đụng vào nàng tránh cho có sơ sẩy gì. Liễu Nhược Lai vừa tò mò vừa xấu hổ về chuyện ấy.
Tiếng cười của Tần Quân truyền vào hấp dẫn hai nữ nhân chú ý:
- Nhược Lai, Niết Bàn Bồ Đề vào tay rồi!
Liễu Nhược Lai reo lên:
- Thật không?
Không ai muốn chết sớm, huống chi người hoạt bát ngây thơ như Liễu Nhược Lai.
Chúc Nghiên Khanh ngạc nhiên nhìn Tần Quân. Như Lai là hùng chủ một phương, mới mấy ngày đã nhả ra?
Chúc Nghiên Khanh càng tôn sùng Tần Quân hơn, hắn thật sự là không gì không làm được.
Chúc Nghiên Khanh không biết rằng vì Nhiên Đăng nổi lên kích thích Như Lai, không thì Tần Quân sao dễ thành công vậy được. Hễ là người cầm quyền đa số đều ham sống, huống chi kẻ thù đắc ý ở bên ngoài, sao Như Lai cam lòng chết đi?
Tần Quân cười nói:
- Đương nhiên là thật.
Được đến Niết Bàn Bồ Đề khiến Tần Quân thở phào nhẹ nhõm.
Chúc Nghiên Khanh nhíu mày hỏi:
- Hay tìm người dùng thử đi bệ hạ?
Trong mắt Chúc Nghiên Khanh thì Như Lai rất giả tạo, nàng không dám tin tưởng lần đầu tiên Như Lai đã đưa Niết Bàn Bồ Đề thật.
Tần Quân xua tay ra vẻ cao sâu khó dò cười nói:
- Tất nhiên trẫm có thử rồi.
Thật ra hắn không thử, chỉ cho hệ thống kiểm nghiệm, thứ này không có hại cho thân thể. Không thì sao Tần Quân dám trực tiếp tìm Liễu Nhược Lai?
Chúc Nghiên Khanh nghe vậy yên lòng kéo tay Liễu Nhược Lai, cười nói:
- Thấy chưa, ta đã nói bệ hạ chắc chắn có cách.
Tuy ở chung với Liễu Nhược Lai không lâu nhưng sự hoạt bát ngây thơ, không nhiều toan tính của nàng khiến Chúc Nghiên Khanh thích muội muội này.
Tần Quân đưa hai nữ nhân về tẩm cung, lấy Niết Bàn Bồ Đề ra cho Liễu Nhược Lai nuốt vào. Niết Bàn Bồ Đề chỉ to cỡ móng tay cái, hoa văn bí ẩn tràn đầy bề mặt khiến người nhìn liền hoa mắt. May mà Tần Quân có tu vi Kim Tiên cảnh ngăn được huyền ảo mê chướng của Niết Bàn Bồ Đề.
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
- [Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Được đến Niết Bàn Bồ Đề. Đạt được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng!]
Liễu Nhược Lai ngồi xếp bằng trên giường hấp thu Niết Bàn Bồ Đề.
Sướng!
Tần Quân đã tích lũy ba lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, năm lần Thần Ma đỉnh cao. Chờ tìm ngày lành giờ tốt lại sử dụng cơ hội triệu hoán Thần Ma vậy.
Bạch Trạch biểu hiện không tệ, giờ có thể dùng cơ hội Thần Ma đỉnh cao.
Có Bồ Đề Tổ Sư tọa trấn, có hai cường giả Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn, dù Bạch Trạch đến đỉnh chắc không dám làm bậy.
La Sĩ Tín thì . . . chờ chút đi, Tần Quân không chắc Kỳ Lân Chi Tổ mạnh cỡ nào.
Hình Thiên càng khỏi phải nói, tuyệt đối không thể phục hồi Thần Ma đỉnh cao, không thì còn ai kiềm được gã?
Tần Quân nhìn Liễu Nhược Lai chìm trong trạng thái tu luyện, hắn suy nghĩ vẩn vơ.
Chúc Nghiên Khanh lo lắng hỏi:
- Bệ hạ, muội muội thật sự không bị gì?
Nghịch thiên cải sinh cơ là chuyện chỉ có trong truyền thuyết, đường tu hành chẳng phải theo đuổi sống lâu sao?
Tần Quân cười nói:
- Yên tâm đi, sẽ không sao. Sau khi sử dụng Niết Bàn Bồ Đề thiên phú của nàng ấy càng mạnh hơn, chờ nàng sinh hài tử rồi trẫm cũng cho nàng một trái.
Niết Bàn Bồ Đề có thể cho người trở lại trạng thái tiên thiên, như cũ.
Ban đầu nhân tộc rất mạnh, nhưng nhiều thế hệ sinh sản khiến thiên phú huyết mạch kém dần. Niết Bàn Bồ Đề giúp người phục hồi thể chất thuở ban đầu, dù là Như Lai cũng nâng niu nó như trân bảo.