- Thiên Đế Bệ Hạ.
- Không được, ta không thể giết hắn.
- Giết hắn, ngươi liền chân chính giải thoát rồi!
- Không được, ta chính là Tề Thiên Đại Thánh dưới trướng của Thiên Đế.
- Đánh rắm! Tề Thiên Đại Thánh sẽ ở dưới người?
Tôn Ngộ Không tựa hồ tinh thần phân liệt, mình cùng mình cãi lộn, khiến cho hắn càng táo bạo.
Trong đầu bắt đầu hiển hiện các loại ký ức, tất cả đều là kinh nghiệm của hắn cùng Tần Quân, để hồng quang trong mắt hắn càng yếu ớt.
Một bên khác, Đế Thiên Vô, Tiêu Như Thủy, Thiên Mệnh Đại Đế lơ lửng ở bên cạnh một viên tinh cầu.
- Tiếp xuống nên làm cái gì? Chúng ta tới Nội vũ trụ, cũng không thể hành động loạn.
Tiêu Như Thủy trầm giọng nói, hắn ánh mắt nhìn về phía Đế Thiên Vô nói:
- Ngươi có thể mời được Thần Hoàng tới cứu chúng ta hay không?
Bọn hắn ngay cả Ngoại vũ trụ cũng không cách nào làm đến chân chính hoành hành, đến Nội vũ trụ, tuyệt đối là con kiến hôi.
Sắc mặt của Đế Thiên Vô khó coi, cắn răng nói:
- Ta ở Nội vũ trụ làm sao liên hệ Thần Hoàng?
Tuy Thần Hoàng là Thánh Nhân, nhưng Thánh Niệm lại không cách nào từ Ngoại vũ trụ thông suốt đến Nội vũ trụ.
Hai vị thiên kiêu lập tức luống cuống.
Thánh Môn vẫn lạc, bọn hắn đối với nội vũ trụ hoàn toàn không biết gì cả, nên làm sao sinh tồn?
Thiên Mệnh Đại Đế mặt không biểu tình nói:
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Vứt xuống câu nói này, Thiên Mệnh Đại Đế bỗng nhiên phóng về phía Tôn Ngộ Không, để sắc mặt hai người kịch biến.
- Ngươi muốn làm gì? Muốn chết sao?
Tiêu Như Thủy kinh thanh nói, bọn hắn tốt xấu gì cũng cùng một chỗ bái nhập Thánh Môn, được coi là sư huynh đệ.
Đáng tiếc, Thiên Mệnh Đại Đế không để ý tới, tự mình lao về phía Tôn Ngộ Không.
- Hắn muốn làm gì?
Đế Thiên Vô kinh ngạc hỏi:
- Hẳn là muốn tự sát?
Tốc độ của Thiên Mệnh Đại Đế nhanh đến cực hạn, để đám người Tần Quân cũng chú ý tới.
- Tiểu tử này muốn làm gì? Đơn đấu với Tôn Ngộ Không?
Lý Nguyên Bá hứng thú cười nói, trước kia hắn ngưỡng vọng Thiên Mệnh Đại Đế, hiện tại Phong Thuỷ Luân Lưu Chuyển, để tâm tình của hắn vi diệu.
- Có thể là sợ hãi tuyệt vọng a.
Dương Tiễn lạnh giọng nói.
Một tên Nhập Thánh cũng dám đi khiêu chiến Tôn Ngộ Không?
Đơn giản không biết chữ chết viết như thế nào.
Tần Quân thì nhíu mày, nếu tâm lý tố chất của Thiên Mệnh Đại Đế yếu ớt, đã sớm tự sát, làm gì chờ tới bây giờ?
Nhất định có chuyện ẩn ở bên trong!
Chờ chút…
Chẳng lẽ là…
Tần Quân trừng to mắt, vội vàng nói:
- Nhanh đi bắt hắn lại!
Phản ứng dị thường của hắn để chúng nhân kinh ngạc, Lý Nguyên Bá dẫn đầu đuổi theo Thiên Mệnh Đại Đế.
Nhưng mà Tôn Ngộ Không đã để mắt tới Thiên Mệnh Đại Đế, một cái lắc thân liền đến trước Thiên Mệnh Đại Đế, Hỗn Độn Tử Kim Bổng giơ cao khỏi đỉnh đầu, muốn nện bạo Thiên Mệnh Đại Đế.
Biểu lộ của Thiên Mệnh Đại Đế ngưng kết, chỉ cảm thấy trời bỗng nhiên tối lại, cảm giác áp bách khiếp người của Hỗn Độn Tử Kim Bổng để hắn mất đi suy nghĩ.
- Hừ...
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Thiên Mệnh Đại Đế hiện ra một lỗ đen, ngay sau đó một hắc thủ từ đó toát ra, một phát bắt được Hỗn Độn Tử Kim Bổng nện xuống, để nó không cách nào làm ác.
Kình phong khủng bố quét sạch bốn phương tám hướng, khắp khuôn mặt Thiên Mệnh Đại Đế là mồ hôi lạnh.