Tôn Ngộ Không dùng sức dằn xuống Hỗn Độn Tử Kim Bổng, muốn đập chết Thiên Mệnh Đại Đế, nhưng hắc thủ kia gắt gao bắt lấy Hỗn Độn Tử Kim Bổng, để hắn không thể động đậy.
Thiên Mệnh Đại Đế thở dài một hơi, nhìn về phía Tôn Ngộ Không diện mục dữ tợn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Yêu Hầu như thế tuyệt đối là hắn bình sinh chưa thấy, là tồn tại hung lệ nhất.
- Xong.
Tần Quân tức giận đến kém chút thổ huyết, quả nhiên giống như hắn phỏng đoán, Thiên Mệnh Đại Đế nhìn như muốn chết, là vì bức Tù Mệnh Đế Tôn xuất thủ.
Tù Mệnh Đế Tôn là tồn tại siêu việt Thánh Nhân!
Tôn Ngộ Không cũng rất khó ngăn cản.
- A? Thánh Nhân cảnh viên mãn?
Trong lỗ đen trên đầu Thiên Mệnh Đại Đế truyền ra âm thanh kinh nghi của Tù Mệnh Đế Tôn, hắc thủ vung lên, trực tiếp ném Tôn Ngộ Không cùng Hỗn Độn Tử Kim Bổng ra ngoài.
Một màn này làm Thiên Mệnh Đại Đế mừng rỡ không thôi, phương xa Tiêu Như Thủy cùng Đế Thiên Vô thì trừng to mắt.
- Đó là cái gì?
Đế Thiên Vô kinh ngạc nói, tiện tay ném đi Tôn Ngộ Không, phải mạnh như thế nào?
Nguyên lai sau lưng Thiên Mệnh Đại Đế có một quái vật khổng lồ.
Cơ Bất Bại, Dương Tiễn, Lý Nguyên Bá, Hậu Thổ, Tử Đạo, Phục Hi đều đề phòng, Phục Hi còn tốt, đã sớm biết chỗ dựa phía sau Thiên Mệnh Đại Đế là Tù Mệnh Đế Tôn.
Cho dù hắn thành Thánh, đã nhìn không thấu Tù Mệnh Đế Tôn, nhưng thấy hắc thủ kia, hắn chỉ cảm thấy rùng mình.
- Tù Mệnh Đế Tôn!
Tần Quân cơ hồ là cắn răng, phun ra cái tên này.
Cơ Bất Bại, Tử Đạo lập tức trừng to mắt, mặt mũi như nhìn thấy quỷ.
- Tù Mệnh Đế Tôn? Cái tay kia là Tù Mệnh Đế Tôn?
Tử Đạo run giọng nói, Tù Mệnh Đế Tôn là Viễn Cổ Đại Năng, so với Huyền Đương cũng không kém chút nào.
Hắn lưu lại Đế Tôn Chân Ngôn liền dẫn tới vô số cường giả hậu thế chen chúc đi Cổ Thánh Đế Đạo.
Loại Viễn Cổ Đại Năng này lại còn sống
Bọn hắn không thể tin được tu vi của Tù Mệnh Đế Tôn đạt đến độ cao như thế nào.
Lý Nguyên Bá cùng Dương Tiễn cũng đã được nghe nói truyền thuyết của Tù Mệnh Đế Tôn, bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm hắc thủ trên đỉnh đầu Thiên Mệnh Đại Đế.
- Lại là ngươi, chậc chậc, mới bao lâu, không nghĩ tới bên cạnh ngươi đã có nhiều Thánh Nhân như vậy.
Thanh âm của Tù Mệnh Đế Tôn truyền vào trong tai đám người Tần Quân, phảng phất như mở miệng ở bên tai bọn hắn.
Tần Quân âm trầm nói:
- Hi vọng chúng ta nước giếng không phạm nước sông.
- Đương nhiên sẽ không, thiên phú của Yêu Hầu này rất không tệ!
Thanh âm của Tù Mệnh Đế Tôn tràn đầy trêu tức, Tôn Ngộ Không ở vào trong nổi giận cũng không biết nguy cơ giáng lâm, lần nữa quơ gậy đập tới.
Hỗn Độn Tử Kim Bổng nâng lên, khí thế xuyên phá tinh khung.
Hắc thủ ngăn ở trên đầu của hắn, thay hắn phá hủy tất cả uy áp.
Đương...
Hỗn Độn Tử Kim Bổng nện ở trên hắc thủ, như nện ở trên Kim Cương, tiếng oanh minh điếc tai nhức óc.
Một giây sau, hắc thủ nhếch lên, lần nữa ném Tôn Ngộ Không ra ngoài.
Ở trước mặt nó, Tôn Ngộ Không vô cùng cường đại giống như hài đồng, không có chút lực chống đỡ nào.
Sắc mặt đám người Tần Quân càng thêm khó coi, Cơ Bất Bại cắn răng nói:
- Tù Mệnh Đế Tôn nhận biết ngươi?
Hắn đột nhiên cảm giác được mình hoàn toàn không biết con trai gì cả, không nói các Thánh Nhân ở chung quanh, Tần Quân vậy mà nhận biết Tù Mệnh Đế Tôn.
Từ khi Cơ Bất Bại sinh ra, liền nghe nói qua truyền thuyết của Tù Mệnh Đế Tôn, như con cháu Hoa Hạ kiếp trước nghe truyền thuyết về Ngọc Hoàng Đại Đế, đều cảm giác hư vô phiêu miểu.
Bây giờ thấy Tù Mệnh Đế Tôn xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy nhận thức tan nát.
- Bởi vì hắn nhìn trúng người bị ta giẫm qua.
Tần Quân lập lờ nước đôi trả lời, nghe mà khóe miệng của Cơ Bất Bại cùng Tử Đạo co giật.
Đúng lúc này, hắc thủ bỗng nhiên động, cấp tốc kéo dài mấy tỷ dặm, xuyên qua sao trời, một phát bắt được Tôn Ngộ Không.