Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1291: Chương 1291: Tổ Vu thủ bá




Trong vũ trụ tiên thiên chí bảo hiếm thấy, Dương Bắc Minh đột nhiên lấy ra một món hỗn độn linh bảo hỏi sao không làm cả nhóm đứng tim?

Dương Bắc Minh chậm rãi nâng lên Tuyên Cổ thần kiếm, nhìn bốn người Bồ Đề Tổ Sư, lạnh lùng nói:

- Ai giết đồ nhi của ta hãy đứng ra, một mạng đền một mạng!

Dương Bắc Minh không thèm để bốn Hiển Thánh vào mắt.

Cường Lương lau máu dính bên môi, mắng to:

- Là lão tử giết đấy, giỏi thì tới đây!

Ánh mắt Dương Bắc Minh trở nên sắc bén, hừ lạnh:

- Nếu vậy thì ngươi chết đi!

Dương Bắc Minh rút kiếm xông hướng Cường Lương.

Tuyên Cổ thần kiếm phát ra uy áp khủng bố khiến tất cả sinh linh trong trời sao tim run rẩy.

Đám sinh linh lao nhao ồn ào:

- Đó là . . .!

- Không lẽ là kiếm của Dương Bắc Minh?

- Thật sự! Dương Bắc Minh rút kiếm rồi!

- Đã mười mấy vạn năm Dương Bắc Minh không chính thức rút kiếm ra.

- Lần trước rút kiếm là đấu với Vận Mệnh Chi Tử.

Dương Bắc Minh tuy là Kiếm Thần nhưng ít khi rút kiếm, toàn dùng kiếm ý đại sát tứ phương.

Lần này đối diện đám thuộc hạ của Tần Quân không ngờ Dương Bắc Minh rút kiếm.

Điều này nói lên cái gì?

Rằng sức uy hiếp của Tần Thiên Đế đã đến độ cao Vận Mệnh Chi Tử.

Vận Mệnh Chi Tử đời trước rất mạnh mẽ, tung hoành vũ trụ, đáng tiếc đụng phải Dương Bắc Minh, cuối cùng không rõ sống chết.

Dương Bắc Minh cầm Tuyên Cổ thần kiếm lao nhanh hướng Cường Lương.

Phục Hy, Bồ Đề Tổ Sư vội che trước mặt Cường Lương. Phục Hy giang hai tay lấy Hà Đồ Lạc Thư ra.

Hà Đồ Lạc Thư có hai phần là Hà Đồ và Lạc Thư, hai món tỏa sáng như hai đoàn sáng, gộp chung lại là hỗn độn linh bảo, cực kỳ mạnh. Hà Đồ Lạc Thư là thứ Phục Hy ỷ lại nhất, dù Dương Bắc Minh có Tuyên Cổ thần kiếm cũng không làm y sợ.

Con ngươi Dương Bắc Minh co rút:

- Hỗn độn linh bảo!

Dương Bắc Minh không ngờ Phục Hy cũng có hỗn độn linh bảo.

Vũ trụ lớn như vậy, hỗn độn linh bảo ít đến tội, Dương Bắc Minh hiếm khi gặp kẻ địch khống chế hỗn độn linh bảo.

Đương nhiên dù có gặp phải thì Dương Bắc Minh chẳng sợ.

Lý do rất đơn giản, vì tên của lão là Dương Bắc Minh.

Chớp mắt Dương Bắc Minh đã đến trước mặt Phục Hy, chém một nhát kiếm.

Dù Phục Hy có thực lực vượt qua Hiển Thánh cảnh viên mãn vẫn hết hồn trước tốc độ vung kiếm của Dương Bắc Minh.

Phục Hy kinh hoàng thầm nghĩ:

- Người này mạnh quá!

Hà Đồ Lạc Thư nhanh chóng che trước mặt Phục Hy chặn lại kiếm của Dương Bắc Minh.

Keng!

Tiếng nổ kinh hồn chấn động trời sao, vô số sinh linh bị chấn choáng váng hoa mắt.

Phong Oa trợn to suýt rớt tròng mắt, hét lên:

- Trời ạ, hai món hỗn độn linh bảo!

Xôn xao!

Tiếng hét của Phong Oa làm đám sinh linh ồn ào.

Hỗn độn linh bảo?

Các sinh linh chỉ nghe trong truyền thuyết không ngờ hỗn độn linh bảo có thật.

Đế Thiên Vô siết chặt hai nắm tay, mắt đỏ ngầu.

Dù được Thần Hoàng bồi dưỡng nhưng Đế Thiên Vô không có hỗn độn linh bảo, cầm một món hỗn độn linh bảo là sức chiến đấu sẽ bay vọt.

Nhưng trừ các bá chủ vũ trụ ra ai có tư cách khống chế hỗn độn linh bảo?

Mặc Huyền Tử cảm thán:

- Hỗn độn linh bảo . . .ôi trời, rộng rãi quá.

Mặc Huyền Tử càng quyết tâm bám theo Tần Quân, gã tưởng là hắn tặng Hà Đồ Lạc Thư cho Phục Hy.

Bạch Trạch đứng trên thành quan, biểu tình phức tạp:

- Hà Đồ Lạc Thư . . .

Anh Chiêu, Lục Kim Ô run cầm cập đứng sau lưng Bạch Trạch.

Đấy chẳng phải là pháp bảo hỗn độn của Đế Tuấn sao?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Kiếm khí hóa thành sóng biển lấy nhóm Phục Hy làm trung tâm đổ ập đi các hướng, kéo dài mấy ngàn vạn dặm, vẫn đang không ngừng khuếch trương, hình ảnh rất là rung động thị giác.

Phục Hy gồng sức cắn răng cố ngăn cản.

Bồ Đề Tổ Sư giơ tay rót pháp lực vào người Phục Hy giúp y ngăn Tuyên Cổ thần kiếm của Dương Bắc Minh.

Cường Lương, La Sĩ Tín liếc nhau, hai người nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện đã ở sau lưng Dương Bắc Minh, định đánh lén từ phía sau.

Nhưng Dương Bắc Minh có kiếm đạo thông thiên, kiếm ý tùy tâm mà động.

Hai người chưa đụng vào Dương Bắc Minh thì kiếm ý vô hình đã hiện ra như gió lốc hất bay họ.

Dương Bắc Minh trầm giọng quát:

- Kiếm của ta chỉ đâm thẳng tới trước!

Mắt Dương Bắc Minh lạnh băng như mũi kiếm lóe tia sáng lạnh, lão gồng tay phải, Phục Hy và Bồ Đề Tổ Sư biến sắc mặt bị hất văng ra.

Bốn Hiển Thánh chiến với Kiếm Thần mà không làm gì được lão!

Dương Bắc Minh vụt xoay người giết hướng Cường Lương.

Vệ Nhạc như nhi tử của lão, thù giết con không đội trời chung, Dương Bắc Minh phải báo thù!

Mái tóc dài hoa râm bay rối, Dương Bắc Minh cầm kiếm bước nhanh tới dưới người Cường Lương, khuôn mặt hai người cách nhau chưa đầy 10cm. Con ngươi Cường Lương co rút, lòng dậy sóng thần.

Cường Lương vừa kinh vừa giận:

- Cái tên này!

Khi chính thức chiến đấu thì Dương Bắc Minh như hai người khác nhau, đôi mắt lạnh lẽo đóng băng Cường Lương, tốc độ như ma đã vượt qua định nghĩa hai chữ tốc độ.

Dương Bắc Minh rút kiếm nhanh, phập một tiếng Cường Lương không kịp phòng ngự bị đâm trúng đùi, máu phun ra, nhìn dọc theo mũi kiếm thấy xương trắng hếu.

La Sĩ Tín giơ cao Kỳ Lân Bá Vương Thương đập xuống:

- Ngươi dám!

Dương Bắc Minh không vội giết Cường Lương, thu kiếm về, nếu không lão chém một nhát là đã chặt cụt chân gã.

Dương Bắc Minh nhẹ nhàng né khỏi Kỳ Lân Bá Vương Thương của La Sĩ Tín, xoay người chém kiếm.

Tiếng thịt bị cắt đứt khiến người da đầu tê dại.

Lưng La Sĩ Tín bị rạch một đường vừa dài vừa dữ tợn.

Vèo!

Cơn lũ màu trắng ập đến, là lông trắng phất trần của Bồ Đề Tổ Sư.

Tiếc rằng chiêu này vô dụng với Dương Bắc Minh.

Kiếm ý vô hình tràn ngập quanh Dương Bắc Minh, lông trắng mới chạm tới đã bị cắt nát thành tro.

Phục Hy giết trở về, tay trái cầm Hà Đồ, tay phải Lạc Thư như cầm hai đại thế giới, áo đen bay phần phật, y lao thẳng tới Dương Bắc Minh.

Tốc độ của năm vị Hiển Thánh nhanh biết mấy, họ đánh kịch liệt, di chuyển nhanh đến mức các sinh linh không thể nhìn bằng mắt.

Chỉ thấy trời sao đằng trước nổ liên tục, các hành tinh bị vạ lây, vô số sóng xung kích dấy lên linh khí cuồn cuộn như sóng biển trong bão tố liên tiếp không ngừng.

Cùng lúc đó.

Tần Quân đang đi từ Đại Tần Thiên Thành đến, tuy hắn là Thái Ất Huyền Tiên nhưng Tần Tiên giới quá lớn, trong một chốc chưa bay ra được.

Dù chưa chạy tới tiền tuyến nhưng Tần Quân đã nghe tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Tần Quân xanh mặt:

- Không ngờ Dương Bắc Minh khó chơi như vậy.

Bốn Hiển Thánh vẫn không đánh thắng Dương Bắc Minh được?

Phục Hy là Hiển Thánh cảnh viên mãn!

Xem ra phải triệu hoán nhân vật thứ dữ mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.