Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1402: Chương 1402: Tôn Ngộ Không giác tỉnh cực hạn. (1)




Đại trưởng lão của Thánh Môn bị chém mất đầu trong chớp mắt!

Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô, Thiên Mệnh Đại Đế nhìn mà trợn tròn hai mắt, mọi người ai cũng phải quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem ai vừa chém mất đầu của Kinh Vô Binh.

Chỉ thấy ở cuối chân trời có một vị Đạo Nhân bay đến, trường bào màu đen phối hợp vóc dáng gầy gò của hắn, giống như một con lệ quỷ, hốc mắt hãm sâu, hai mắt người kia tàn nhẫn, rõ ràng không phải là người tốt lành gì.

- Dám động thủ với Chủ Công của ta, muốn chết!

Người đến rõ ràng là Lục Áp đạo nhân, hắn chỉ dùng một tiếng quát chói tai, đã chấn nhiếp được Thiên Địa, để tất cả đệ tử của Thánh Môn run rẩy toàn thân, hoảng sợ nhìn hắn.

Dù là người đã đột phá đến Hiển Thánh cảnh như Tiêu Như Thủy cũng không nhìn thấu được Lục Áp đạo nhân.

- Tu vi của người này?

Tiêu Như Thủy đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi Trảm Tiên Phi Đao bay đến đã đủ để hắn rùng mình, tốc độ kia ngay cả hắn cũng không tránh được.

Tôn Ngộ Không nắm thật chặt Kim Cô Bổng, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi.

- Bệ Hạ, người này có phải là thuộc hạ mà ngài mới thu hay không? Đúng là...

Tôn Ngộ không không nói tiếp, dường như hắn không tìm được từ ngữ để miêu tả.

Tần Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, nói.

- Đúng!

Lời vừa nói ra, Tôn Ngộ Không lập tức thở dài một hơi, quả nhiên, lúc nào ra tay thì Tần Quân đều nắm chắc cơ hội chiến thắng.

Nhìn Lục Áp đạo nhân dẫm hư không đến đây, Tần Quân không ngừng cảm thán, nhìn cái khí thế ung dung như trích tiên của hắn kìa, Tần Quân nhịn không được nhớ đến một câu:

- Bay ra ngoài tam giới, thân không ở trong ngũ hành, bên trên không phải là Hỏa Vân Tam Thánh Hoàng, bên trong không cần nhìn đến Dao Trì và Thiên Đế, không ở trong Tam Giáo, không ở tại cực lạc, không về Nhân Vương quản, không phục trong địa phủ, tiêu sái mặc ta đi ngang, thế giới mình ta là Thánh Tiên.

Đây cũng là Lục Áp đạo nhân, nhìn vào trong Thần thoại, chính là tồn tại tiêu dao nhất.

Từ sau Phong Thần đại chiến, hắn không còn bị Tây Phương Giáo độ thành Phật, cũng không nhập vào Phong Thần bảng, mà chỉ buông tay cười một tiếng, quay trở về tu luyện, tiếp tục tiêu dao giữa trời đất, không cầu không quản.

Lục Áp đạo nhân nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Quân, sau đó cúi đầu với hắn trong hư không, cười khẽ nói.

- Tại hạ Lục Áp, nghe nói Tần Thiên Đế Nhân Đức Vô Song, chính là Thiên Vận Đế Hoàng, đến để thần phục.

Ngay lúc nói chuyện, Lục Áp đạo nhân quan sát tỉ mỉ Tần Quân, càng nhìn càng hài lòng.

Dù là hình tượng hay khí chất, Tần Quân tuyệt đối được xem là một tồn tại hoàn mĩ, ngay cả khi đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, vẫn ung dung không vội, trên mặt vẫn giữ được nụ cười tự tin.

Quan trọng nhất chính là hắn chỉ có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn, đã dám chống đối chính diện với Bán Thánh, lòng cam đảm này khiến cho Lục Áp đạo nhân cực kì thưởng thức.

- Ngươi là người phương nào!

Đúng lúc này, một cỗ khí tức khủng bố bạo phát sau lưng Lục Áp đạo nhân, khiến cho tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.

Không ngờ cái đầu của Kinh Vô Binh bị chém đứt lại lơ lửng giữa không trung, đầu lâu nhanh chóng bay về phía cái cổ, máu tươi phiêu tán theo đường bay, hình ảnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lục Áp đạo nhân cũng không có sợ hãi, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, thì thào nói.

- Xem ra muốn giết Bán Thánh khó khăn hơn ta nghĩ.

Trảm Tiên Phi Đao không chỉ chặt đầu đối thủ, mà còn có thể giam cầm nguyên thần nữa.

Nhưng lúc gặp Kinh Vô Binh, hắn chỉ có thể chặt đầu, nên hắn đã đoán được Kinh Vô Binh không chết từ lâu.

Nhìn cái đầu và thân của Kinh Vô Binh dần nối liền với nhau, các đệ tử của Thánh Môn đều hưng phấn lên.

Dưới chư Thánh, Đại trưởng lão chính là người mạnh nhất ở trong lòng bọn họ.

Nếu là bị người ta miểu sát, thì còn gì là người nữa?

Tần Quân cười lạnh nói.

- Kinh Vô Binh, ngươi đúng là có lắm thủ đoạn!

Trảm Tiên Phi Đao cực kỳ lợi hại, hắn từng nghĩ là một kích kia có thể miểu sát được Kinh Vô Binh.

Sắc mặt của Kinh Vô Binh cực kì khó xem, nhìn một vết máu ở trên cổ, hắn cắn răng hét lên.

- Nghiệt tử, ngươi dám mang Tà Đồ chui vào Thánh Môn!

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã cảm nhận được khí tức tử vong.

Điều này khiến cho Kinh Vô Binh cảm thấy kiêng dè với Trảm Tiên Phi Đao, đồng thời cũng rất thắc mắc không biết Lục Áp là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.