- Đáng tiếc, không tra rõ được nội tình của Thánh Môn.
Tần Quân tiếc nuối trong lòng, hôm nay hắn có được hai Tinh Vực, tất nhiên trách nhiệm cũng lớn hơn so với trước kia.
Đương nhiên, nếu thật sự khai chiến, hắn tuyệt đối không hối hận.
Nhiều nhất là chậm khoảng mười ngày nửa tháng mà thôi, chút thời gian đó không là gì đối với hắn.
Tiếc là luôn có con mèo con chó cứ nhảy ra làm loạn kế hoạch của hắn.
Nghĩ xong, ánh mắt của Tần Quân nhìn về phía Kinh Vô Binh tràn đầy trêu tức, vị đại trưởng lão Thánh Môn này chắc là một vị Bán Thánh.
Thậm chí có khả năng đã đặt nửa chân vào Thánh Nhân Cảnh.
Nhìn thấy Tần Quân không sợ hãi chút nào, Kinh Vô Binh hơi nhíu mày, Thánh Nhân đã hạ lệnh, phải chú ý đến Tần Quân, hắn không đoán ra được thánh tâm, nhưng khi nhìn thấy Tần Quân sử xuất Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, trong lòng hắn cũng cực kì phức tạp.
Chẳng lẽ Thánh Nhân cho bọn họ đến đây là để bảo vệ Tần Quân?
Nhưng nếu như vậy, vì sao lại để cho Tần Quân trở thành một đệ tử phổ thông chứ?
Năm tên thiên kiêu kia giống như tìm được nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng khóc lóc kể lễ với Kinh Vô Bình.
- Đại trưởng lão, ngài phải cứu chúng ta!
- Đại trưởng lão, hắn giết đệ tử mà Lý trưởng lão mới thu rồi!
- Tần Thiên Đế phát rồ, giết ba đệ tử, ngài phải đòi lại công bằng cho chúng ta!
- Kẻ này gan to bằng trời, không thèm nhìn Thánh Môn!
- Đại trưởng lão, không thể bỏ qua cho hắn được!
Nhìn năm vị thiên kiêu biểu diễn xấu xí như con hát, trên mặt Tần Quân nở một nụ cười khinh thường.
Thật sự cho rằng Kinh Vô Binh là chỗ dựa của các ngươi sao?
Trong lòng Tần Quân mỉa mai, hắn nhìn Kinh Vô Binh, ngược lại đang muốn xem Kinh Vô Binh muốn làm gì đây.
Kinh Vô Binh lườm bọn họ một cái, dọa năm tên thiên kiêu vội vàng im miệng.
Bỗng nhiên, hắn nhìn về phía Tần Quân, hỏi.
- Ngươi vừa rồi thi triển chính là là Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ?
Giọng điệu hết sức phức tạp, bên trong còn ẩn giấu sự ghen ghét mà người khác khó nhận ra.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ!
Đây là thần thông vô thượng trong truyền thuyết mà hắn lĩnh ngộ được.
Tần Quân thu liễm vẻ mặt, chậm rãi phun ra một chữ, nói.
- Vâng!
Chuyện đã đến nước này, hắn cũng lười ẩn giấu nữa.
Ép người quá mức, hắn cũng phải xuất ra thực lực mà đáp trả.
Hắn muốn cho Thánh Môn hối hận, vô thượng Thần thông của chính nhà mình lại bị kẻ địch lĩnh ngộ, sao không tức cho được chứ?
Kinh Vô Binh nghe xong, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, trên mặt dần dần hiện lên sự dữ tợn.
Thần thông mạnh nhất của Thánh Môn lại bị một tên Đại La Thủy Tiên lĩnh ngộ!
Kinh Vô Binh cảm giác một hơi nghẹn ở ngực, giống như một ngọn núi lửa bị kiềm chế lâu, muốn bùng nổ.
- Hệ thống, triệu hoán trạng thái Lục Áp đỉnh phong, khôi phục trí nhớ kiếp trước!
Tần Quân ra lệnh trong lòng, hắn nhìn được sắc mặt của Kinh Vô Binh, vì vậy cần triệu hoán một cường giả đến để đối phó.
Lục Áp có xuất xứ từ Phong Thần Diễn Nghĩa, là nhân vật thần bí nhất của toàn thư, có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, hắn nắm giữ một thanh Trảm Tiên Phi Đao, Thần cản giết Thần, phật cản giết phật, chỉ tiếc là bị Khổng Tuyên Ngũ Sắc thần quang khắc chế.
Sau đó vì Hồng Hoang Thần Thoại, khiến cho bên ngoài có lời đồn Lục Áp chính là con trai của Đế Tuấn, Hậu Nghệ Xạ Nhật, là vị Kim Ô cuối cùng còn tồn tại.
Tần Quân từng hỏi thăm hệ thống, nhưng hệ thống trực tiếp phủ nhận.
Hệ thống cho rằng thân phận con trai của Đế Tuấn sẽ hạ thấp Lục Áp.
Nói đến Lục Áp, Tần Quân không nhịn được nhớ lại lúc Lục Áp còn ở bên trong sân Phong Thần Đại Chiến.
- Bần đạo vốn là khách của Côn Lôn, là bạn của của Thạch Kiều Nam. Tu hành đắc đạo lúc Hỗn Nguyên Sơ Khai, mới biết được thuận nghịch trường sinh.
Tu hành đắc đạo lúc Hỗn Nguyên Sơ Khai, có thể thấy được thọ mệnh của Lục Áp dài bao lâu.
Bỗng nhiên hắn để hệ thống điều tra hết thuộc tính của Lục Áp:
- Lục Áp đạo nhân, đến từ Thần thoại truyền thuyết!
- Thân phận: Ly Hỏa Chi Tinh!
- Tu vi: Hiển Thánh cảnh viên mãn!
- Công pháp: Ly Hỏa Thánh Tiên Kinh!
- Thần thông: Lật Tay Nằm Biển! Ngũ Hành Thần Độn thuật! Đại Tự Tại Công! Trảm Tam Giới Đao! Ly Hỏa!
- Pháp bảo: Trảm Tiên Phi Đao! Đinh Đầu Thất Tiến!
- Độ trung thành: 91(max trị số 100 )!
Hiển Thánh cảnh viên mãn!
Xem như không tệ!
Tay cầm Trảm Tiên Phi Đao, có lẽ Lục Áp đạo nhân có thể chống lại được Kinh Vô Binh.
Đừng nhìn trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Lục Áp đạo nhân bị thần quang của Khổng Tuyên Ngũ Sắc dọa lùi, đây chẳng qua là do Ngũ Sắc thần quang là khắc tinh của vạn vật, khắc chế Lục Áp đạo nhân, điều này không có nghĩa rằng tu vi của Lục Áp đạo nhân yếu hơn Khổng Tuyên.
- Đi với ta đến Hình Đường lãnh phạt!
Kinh Vô Binh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.
Tần Quân lĩnh ngộ Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, chắc chắn sẽ kinh động đến Thánh Nhân, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho Thánh Nhân chú ý đến hắn?
- Lãnh phạt?
Tần Quân cười dài, lạnh giọng nói.
- Bọn hắn muốn giết trẫm, trẫm chỉ giết lại bọn hắn, có gì sai đâu?
Tôn Ngộ Không cũng đằng đằng sát khí mắng.
- Lão đạo, ngươi thì tính là cái thá gì! Dám phán tội Bệ Hạ nhà ta!
Càng ngày có càng nhiều đệ tử tụ tập đến, nghe được lời của hai người Tần Quân, đều nghĩ là bọn họ bị điên rồi.
Ngay cả Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô, Thiên Mệnh Đại Đế cũng đến, ba người bọn họ trở thành đệ tử của Thánh Nhân, đều trở thành sư huynh sư đệ với nhau, vì vậy đều muốn cùng nhau đi hưởng phúc lợi.
Bọn hắn đều bị Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ của Tần Quân hấp dẫn đến.
Hỏa trụ vừa rồi, lúc nghĩ lại thì lưng đều phát lạnh.
Kinh Vô Binh nheo mắt lại, không ngờ rằng Tần Quân cuồng vọng như vậy, ngay cả Đại trưởng lão như hắn cũng dám chống lại.
- Ngươi đừng đánh mất lý trí.
Kinh Vô Binh trầm giọng nói, nếu Tần Quân không chịu cúi đầu, hắn lập tức sẽ ra tay.
Nếu không nghĩ đến các Thánh Nhân kia, Kinh Vô Binh đã dùng một chưởng chụp chết Tần Quân rồi.
- Lý trí? Ngươi là kẻ ngu đi!
Tần Quân cười khinh miệt cười nói, ngay khi nói chuyện, tay trái hắn đã vòng ra phía sau, lấy ra bạch cốt mà Tử Đạo cho hắn.
Nhìn thấy Tần Quân cuồng vọng như vậy, cách đệ tử xung quanh không bình tĩnh nổi.
- Gia hỏa này là ai vậy? Dám vô lễ với Đại trưởng lão như thế!
- Hắn là ngoại tu Cuồng nhần của chúng ta, Tần Thiên Đế, ở trong vòng khảo hạch thứ hai đã đánh bại Tiêu Như Thủy!
- Thiên phú của hắn còn mạnh hơn cả Tiêu Như Thủy sao? Thật hay giả? Vậy sao Thánh Nhân không nhận hắn?
- Một Đại La Thủy Tiên nho nhỏ cũng dám cuồng vọng như vậy, đúng là muốn chết!
- A, thật sự nghĩ Thánh Môn là nhà hắn sao!
Các đệ tử Thánh Môn thảo luận ầm ĩ, người biết Tần Quân thì nói ra sự tích của hắn, nhưng các đệ tử của Thánh Môn vẫn khịt mũi xem thường.
Đối với bọn hắn, ở ngoài vũ trụ thì tất cả đều là trò đùa, không đáng để nhắc đến!
- Ngoan cố ngu xuẩn!
Kinh Vô Binh gầm lên một tiếng, hắn đưa tay muốn đánh về phía Tần Quân đánh.
Trong điện quang hỏa thạch, một hào quang từ phía chân trời lướt đến, hóa thành một thanh phi đao, trên phi đao khảm nạm theo phong cách cổ xưa, thanh đao kia dài đến bảy tấc, kì lạ nhất là ở chuôi đao có thêm hai con mắt.
Tốc độ của phi đao cực nhanh, ngay khi Kinh Vô Binh quay đầu nhìn lại, cũng vì lúc đầu hắn không đề phòng, dù sao thì nơi này là Thánh Môn, hắn không cần lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ.
hắn mới đầu không có đề phòng, dù sao nơi này là Thánh Môn, hắn như thế nào tùy thời cảnh giác chung quanh.
Tất cả xảy ra quá nhanh, đệ tử Thánh Môn cũng không kịp phản ứng lại.
- Mời bảo bối quay người!
Một tiếng quát chói tai từ phía cuối chân trời truyền đến, giọng điệu lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cổ phát lạnh.
Lời nói vừa dứt, phi đao trên đầu Kinh Vô Binh xoay quanh với tốc độ càng nhanh, một giây sau, đột nhiên tăng tốc bay trở về.
Phốc một tiếng!
Trong nháy mắt Kinh Vô Binh đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi nhuộm đỏ trời cao.
Một màn khiến cho tất cả đệ tử của Thánh Môn trợn tròn mắt, ngay cả Tôn Ngộ Không ở trước người Tần Quân cũng trừng to mắt.
Chuyện gì xảy ra?