Trương Như Tinh nhe răng cười hỏi:
- Thiên Đế, ngươi muốn đấu với ta? Ngươi tiêu đời, ngươi giết đệ tử là chết chắc rồi!
Đạp một yêu nghiệt có thể trở thành thiên kiêu số một khiến Trương Như Tinh hơi kích động.
Trong vũ trụ không ai dám tranh phong với Tần Thiên Đế, Dương Bắc Minh cũng thua, giờ Tần Quân đơn độc xuất hiện ở trước mặt làm Trương Như Tinh cảm giác giây phút vinh diệu sắp đến với gã.
Nghe Trương Như Tinh kêu gào, Tần Quân chậm rãi giơ tay phải lên, chĩa ngón trỏ, phun ra hai chữ:
- Ngu xuẩn!
Trương Như Tinh ỷ lại quy tắc và địa vị của Thánh Môn chèn ép Tần Quân, gã không biết rằng hắn không thèm để Diệt Tuyệt vào mắt.
Tần Quân thầm rít gào:
“Hãy thử uy lực của Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ đi!”
Pháp lực cuồn cuộn tuôn ra từ ngón trỏ tay phải.
Trương Như Tinh châm biếm giơ tay lên, gã định vận dụng thần thông. Tuy Tần Quân có thể chiến đấu vợt cấpn ưhng Trương Như Tinh không tin hắn có thể cứng đối cứng mà bị thương nặng gã.
Quyền chỉ va chạm.
Bùm!
Tiếng gió to nổ vang, một cột lửa hình thành từ Cực Đạo Viêm Hỏa bắn ra khỏi ngón trỏ của Tần Quân bao trùm Trương Như Tinh, đường kính mở rộng nhanh khoảnh khắc to ngàn trượng, nổ nát các đỉnh núi, xé rách không gian, mang theo khí thế bá đạo không gì sánh bằng bắn hướng chân trời.
Các đệ tử Thánh Môn ở phía xa đang bay bị giật nảy mình. Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ vụt qua bên người họ, nhiệt độ cao cực nóng làm vạt áo của họ suýt bị đốt cháy.
Một chỉ này không gì không phá được.
Mạnh như Trương Như Tinh Nhập Thánh cảnh viên mãn vì đứng quả cần nên bị diệt trong một nốt nhạc, không chừa mẩu xương.
Tôn Ngộ Không và năm thiên kiêu khác sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Quân phía chân trời, sững sờ thật lâu.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ hình thành cột lửa có uy thế khủng bố, tốc độ mau kinh khủng vụt nhanh qua, mang đi mọi thứ dọc đường nó lượt qua, tất cả thành hạt bụi.
Giữa dãy núi xuất hiện hiệp cốc siêu lớn, các ngọn núi cao bị nổ thủng nửa vòng tròn kéo dài đến cuối đường chân trời, hình ảnh rất rung động thị giác.
Đám thiên kiêu đổ mồ hôi lạnh, họ chưa từng nghe hoặc thấy thần thông như vậy. Uy áp sót lại trong không khí khiến họ rợn tóc gáy.
Tần Quân quay đầu nhìn làm cả đám điếng hồn, run rẩy van xin:
- Thiên Đế bệ hạ, chúng ta sai rồi!
- Tại Trương Như Tinh hết, là hắn đòi chèn ép bệ hạ!
- Chúng ta đều là trợ thủ, chỉ muốn tìm núi dựa thôi.
- Thiên Đế bệ hạ hãy bỏ qua chúng ta!
Tần Quân nhìn năm người cầu xin hèn như chó, mặt hắn không biểu tình, nhổ cỏ tận gốc là một trong các chuẩn tắc làm việc của hắn.
Đột nhiên uy áp to lớn từ trên trời giáng xuống khiến người Tần Quân cứng ngắc.
Tôn Ngộ Không cũng vậy, các pháp ngoại phân thân đều biến mất.
Tần Quân nheo mắt, đoán ra ngay thân phận của đối phương:
- Đây là . . .
Đại trưởng lão Thánh Môn, Kinh Vô Binh.
Tần Quân ngước đầu lên.
Kinh Vô Binh lơ lửng trên trời, vạt áo trắng bay phần phật, thước dài giắt bên hông đã xuất hiện trong tay. Kinh Vô Binh toát ra uy áp khiến người kinh dị, như thần thẩm phán thiên địa.
Kinh Vô Binh nhìn xuống bọn họ, ngữ điệu không chứa tình cảm:
- Các ngươi mới đến đã dám làm trái quy tắc của Thánh Môn.
Nói chính xác hơn Kinh Vô Binh nhìn Tần Quân chằm chằm, đáy mắt đọng tia giật mình, thầm la lên:
“Sao có thể? Không lẽ là Hồng Mông . . .”
Không thể nào!
Đó là thần thông mạnh nhất trong Côn Luân Thần Quyển, nhìn khắp lịch sử Thánh Môn chỉ có một vị lĩnh ngộ ra chân nghĩa của nó. Vô Cực Đạo Tổ cũng không cách nào lĩnh ngộ Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ!
Tần Quân lạnh nhạt nói:
- Bọn chúng muốn giết trẫm.
Tôn Ngộ Không siết chặt Kim Cô Bổng che trước mặt Tần Quân, dù y yếu hơn hắn nhưng vẫn cố gắng bảo vệ chủ.
Nếu Kinh Vô Binh dám xuống tay với Tần Quân là hắn sẽ kêu Cơ Bất Bại ngay.