Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1399: Chương 1399: Con kiến kiêu ngạo. (Thượng)




Thánh Môn, trên núi xanh.

Tần Quân đứng ngoài đình viện nhìn xuống phương xa, tử khí đông lai, dãy núi vòng quanh, khói bếp nghi ngút, sông chảy rì rào bên tai. Nhìn cảnh đẹp này tâm tình Tần Quân bình tĩnh lại.

Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá ra khỏi phòng.

Lý Nguyên Bá tò mò hỏi:

- Bệ hạ, chúng ta đi đâu bây giờ?

Tần Quân nhẹ giọng nói:

- Đi Đạo Đường xem thử.

Tần Quân nhảy người bay hướng chân trời, Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá theo sau.

Mạc Khiếu Phong không cho họ bản đồ, không chỉ hướng, hiển nhiên đợi nhóm Tần Quân tới tặng linh thạch nhờ gã hỗ trợ.

Tần Quân không thích tìm loại người như thế hỗ trợ, tuy Thánh Môn rộng lớn nhưng Đạo Đường là nơi đệ tử tụ tập, cứ bay tới chỗ có nhiều hơi thở sinh linh nhất thì chắc không sai.

Dọc đường đi thấy nhiều ngọn núi có đệ tử bay ra bay vào.

Sáng sớm, rất nhiều đệ tử bắt đầu bận rộn.

- Đằng trước là Tần Thiên Đế?

- Chậc, xuống dốc rồi, không được trưởng lão thu làm đồ đệ phải tự mình đi Đạo Đường lĩnh linh thạch và đan dược.

- Thiên phú của hắn xuất chúng như vậy chư thánh không chọn, trưởng lão cũng không chọn, rõ ràng Thánh Nhân chèn ép hắn.

- Nói vậy là chúng ta chèn ép Tần Thiên Đế chẳng những không bị trách tội ngược lại lấy lòng Thánh Nhân?

Đám thiên kiêu bay tới gần trước mặt, một người được trưởng lão thu đồ đệ, xếp hạng mười trong bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu, tên Trương Như Tinh.

Trương Như Tinh đã thay trường bào của đệ tử Thánh Môn, tiên khí xuất trần, càng tuấn tú bất phàm. Bảy thiên kiêu vây quanh gã, trên mặt Trương Như Tinh tràn đầy tự tin.

Năm mươi thiên kiêu có một nửa không được trưởng lão chọn, vì đứng vững chân trong Thánh Môn tất nhiên chọn chủ tử như Trương Như Tinh được làm đồ đệ của trưởng lão.

Thiên kiêu mười hạng đầu đều tâm cao khí ngạo lo tu luyện, Trương Như Tinh thì ham thích thế lực. Trương Như Tinh tự biết thiên phú không bằng Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô, phải lôi kéo đệ tử thì sau này mới có thể thành đệ tử tinh anh, thậm chí là trưởng lão.

Trông thấy Tần Quân, Trương Như Tinh bỗng nảy ý xấu.

Thiên phú của Tần Thiên Đế số một, số hai trong nhóm đệ tử mới bọn họ nhưng bị Thánh Nhân lơ, chắc chắn có ẩn tình, rất có thể Tần Quân đắc tội Thánh Nhân. Lại liên tưởng tính cách ngông nghênh của Tần Quân, Trương Như Tinh cảm thấy mình đã đoán đúng.

Tôn Ngộ Không quát nạt:

- Nhìn cái gì? Có tin ta đánh chết ngươi không?

Tần Quân bị Thánh Nhân, trưởng lão bỏ qua làm Tôn Ngộ Không bực bội, giờ đám lôm côm này dám đến khiêu khích hắn, y nhịn được mới lạ.

Lý Nguyên Bá lấy Kim Bằng Thần Chuy ra, mặt dữ dằn nhìn đám người Trương Như Tinh.

Tần Quân nheo mắt, đám người này nói chuyện không nhỏ giọng tỏ rõ muốn chén ép hắn, thật là muốn chết.

Trương Như Tinh cười khẩy nói:

- Như thế nào? Không phục? Ngươi đánh thắng được nhiều người chúng ta sao?

Tuy Tần Quân có thể đấu ngang tay với Đế Thiên Vô nhưng Trương Như Tinh nhìn ra được hắn hoàn toàn bị áp chế.

Trương Như Tinh là thiên kiêu thứ mười, gã cũng đột phá Nhập Thánh cảnh viên mãn. Bảy chó săn bên cạnh gã xếp năm mươi hạng đầu trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu, là Nhập Thánh cảnh hậu kỳ, họ sợ gì Tần Quân?

Trương Như Tinh lạnh lùng cười:

- Tần Thiên Đế, ở bên ngoài ngươi vênh váo lắm mà? Không sợ trời không sợ đất, tại sao đến đây thì lưu lạch ra nông nỗi này?

Ngữ điệu của Trương Như Tinh tràn ngập sát ý, bảy thiên kiêu bên cạnh gã cũng vậy.

Tần Thiên Đế bây giờ rất nổi tiếng ở ngoại vũ trụ, chèn ép Tần Thiên Đế khiến họ có thành tựu khó tả. Nếu có thể giết Tần Thiên Đế thì . . . tưởng tượng thôi đã làm họ kích động.

Tần Quân cảm nhận sát ý của tám người Trương Như Tinh, ánh mắt hắn lạnh băng lạnh lùng nói:

- Tưởng có nhiều người thì trẫm sợ các ngươi?

Khi nói chuyện Tần Quân bỗng giật xuống một sợi tóc, dùng pháp lực nghiền nát trong lòng bàn tay rồi hất ra. Thoáng chốc mấy ngàn pháp ngoại phân thân xuất hiện giữa không trung bao vây tám người Trương Như Tinh.

Hình ảnh rất là đồ sộ, tám người Trương Như Tinh chưa kụp phản ứng đã thấy bóng dáng Tần Quân tràn ngập trong tầm mắt.

Tôn Ngộ Không hưng phấn nhìn, bứt dúm lông khỉ cũng thi triển thần thông pháp ngoại phân thân. Ba ngàn Tôn Ngộ Không làm bầu trời trở nên chật chội.

Triệu Công Minh vẻ mặt trào phúng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi . . . dám đánh nhau trong Thánh Môn?

Trương Như Tinh là đồ đệ của trưởng lão, dù gã đánh nhau thì người bị phạt là Tần Quân.

Trương Như Tinh bỗng cảm thấy Tần Thiên Đế đến thế là cùng, tới bây giờ còn chưa hiểu rõ tình huống.

Tần Quân không quan tâm Trương Như Tinh, há mồm phun ra Cực Đạo Viêm Hỏa, mấy ngàn pháp ngoại phân thân cũng làm như vậy. Lửa tụ thành biển lửa ngập trời, Trương Như Tinh hết hồn vội né tránh, các thiên kiêu khác cũng né nhưng có một, hai người hơi chậm chút.

Hai thiên kiêu hét thảm:

- A!

- Cứu ta!

Đáng tiếc thoáng chốc bọn họ bị Cực Đạo Viêm Hỏa đốt thành tro.

Cực Đạo Viêm Hỏa của Tần Quân bây giờ rất mạnh, Tam Muội Chân Hỏa và Thái Dương Chân Hỏa đều không sánh bằng. Sơ sẩy một cái dù Nhập Thánh dây dưa hắn cũng sẽ bị đốt hồn phi phách tán.

Huống chi lúc này lòng Tần Quân rực cháy lửa giận, hắn ẩn núp vào chuyện gì cũng ráng nhịn, nhưng hắn không thể chịu đựng người ta chế nhạo ngay trước mặt, thậm chí uy hiếp hắn!

Người như Trương Như Tinh đều nhìn ra Thánh Nhân nhằm vào hắn, trong lòng Tần Quân không ôm may mắn nữa.

Nếu không thể tìm hiểu tình báo, muốn chiến thì chiến!

Tần Quân xoay người nhỏ giọng dằn dò Lý Nguyên Bá:

- Trẫm cho ngươi cơ duyên trước, khi ngươi đi ra nếu trẫm không bị gì thì hãy ẩn giấu hơi thở, nếu trẫm gặp chuyện thì ngươi đại sát tứ phương!

Lý Nguyên Bá đã không nhịn nổi uất ức trong lòng, nghe Tần Quân nói thế liền gật đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định.

Tần Quân thầm ra lệnh:

“Hệ thống, cho Lý Nguyên Bá thức tỉnh cực hạn!”

Cùng lúc đó, mấy ngàn phân thân của Tần Quân rượt theo đánh sáu người Trương Như Tinh, Tôn Ngộ Không cũng vậy. Nhưng Tôn Ngộ Không quá yếu, phân thân của y không có tác dụng gì.

Giây sau trên đầu Tần Quân lộ ra lỗ đen hút Lý Nguyên Bá vào trong.

Chết hai thiên kiêu thì chuyện này không yên.

Sau khi Lý Nguyên Bá biến mất Tần Quân xông hướng Triệu Công Minh, tâm tình của hắn đang rất bực mình. Trước khi tới Thánh Môn hắn tưởng tượng nhiều khả năng mâu thuẫn, nhưng không ngờ mới đến đã bị đệ tử mới cùng đi với mình chèn ép.

Bố tiên sư cha nhà nó, cọp xuống đồng bằng bị chó khi! Bà nội nó trẫm còn chưa xuống dốc!

Tần Quân đạp Thần Hành Vạn Dặm nhanh chóng đến trước mặt Trương Như Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.