Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 300: Chương 300: Trăm vạn quân Hắc Long




- Thôi đi. Lại để cho bọn họ đi theo.

Tần Quân lắc đầu cười nói. Đám người Bạch Mãnh Hổ đi theo quân đoàn rõ ràng là muốn ra sức. Hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Chung quy so với nuôi một đám phế vật cũng tốt hơn!

- Xem ra lúc nào đó phải đi một chuyến tới Nam Minh Thánh Giáo.

Tần Quân thì thào tự nói. Nam Minh Thánh Giáo đặc biệt phái Du Phượng Hoàng tới tìm Bạch Hổ Môn, nói rõ bọn họ biết được tác dụng của Bạch Hổ Môn.

Một con thần thú lại là trợ nhân tố trọng yếu giúp vương quốc thăng cấp hoàng triều. Thần thú cũng không dễ tìm. Tần Quân cũng lười đi khắp thế giới tìm thần thú.

Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười, không nói thêm nữa.

Quân đoàn tiếp tục đi tới. Hai mươi vạn đại quân chạy nhanh về phía trước, mặt đất cũng thoáng bị chấn động. Cảnh tượng đồ sộ vô cùng.

...

Biên cảnh vương quốc Càn Nguyệt, Ngọc Quan Thành.

Ngọc Quan Thành ở vào phía bắc của vương quốc Càn Nguyệt, đồng thời cũng là chỗ kẽ hở tam giác giữa vương quốc Càn Nguyệt, vương quốc Thương Lam, vương quốc Hắc Long, nơi hiểm yếu dễ thủ khó công.

Thành trì ở vào trên vách núi. Mặt đất Ngọc Quan Thành trước sau dường như không có sắp xếp giống nhau. Góc độ chênh lệch đạt được hơn năm trăm thước. Vách đá gần như chín mươi độ. Người bình thường căn bản không bò lên nổi.

Giờ khắc này ở trên tường thành Ngọc Quan Thành bóng binh sĩ đứng đầy. Theo tường thành phóng tầm mắt nhìn lại, không nhìn thấy được điểm cuối, dường như kéo dài đến điểm cuối mặt đất. Trong đó có một nam tử trang phục màu xanh lục, râu quai nón g đứng ở sát tường thành, quan sát tình hình dưới vách núi. Thình lình là Quan Vũ.

Theo ánh mắt Quan Vũ nhìn xuống, dưới vách núi đông nghịt một mảnh. Nhìn gần liền sẽ thấy rõ tất cả đều là binh sĩ thân mặc áo giáp màu đen, căn bản vô số. Ít nhìu cũng có trăm vạn người. Lực đánh vào thị giác mãnh liệt khiến cho các binh sĩ trên tường thành mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.

- Tướng quân... vương quốc Hắc Long chỉ sợ là muốn một lần hành động công phá chúng ta... Làm sao bây giờ? Linh thạch của chúng ta gần như sắp tiêu hao không còn, căn bản không đủ để thi triển pháp trận cỡ lớn.

Một tiểu tướng bên cạnh Quan Vũ cắn răng nói, âm thanh run rẩy, giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.

Bọn họ cùng đội quân của vương quốc Hắc Long chống đỡ hơn nửa tháng. Nếu không phải dựa vào nơi hiểm yếu, sợ rằng đã bị thua từ lâu, giống như đại tướng quân trấn quốc Nam Mãnh của vương quốc Càn Nguyệt bên kia, liên tục lui về phía sau, không ngừng bỏ thành.

Theo chiến tranh bạo phát, uy danh của Quan Vũ đã vượt lên trên Nam Mãnh. Dù sao Quan Vũ có thể ngăn chặn được vương quốc Hắc Long mạnh hơn. Nhưng Nam Mãnh ngay cả vương quốc Ngô Kỳ cũng không chống đỡ nổi. Chênh lệch của hai bên thế nào, dù là tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể nhìn ra.

- Kiên trì.

Quan Vũ khẽ nói một tiếng. Tần Quân còn chưa có trở lại. Nếu như hắn đánh mất Ngọc Quan Thành ném, hắn biết ăn nói với Tần Quân thế nào đây?

Nghĩa bạc vân thiên là người đời hình dung về hắn, hơn nữa toàn thân cứng cỏi.

Hắn tình nguyện chết trận, cũng không muốn chạy trốn.

Nhìn binh sĩ mặc áo giáp màu đen đông nghìn nghịt phía dưới, Quan Vũ không khỏi nheo mắt lại. Binh sĩ phía dưới hầu như đều là Trúc Cơ Cảnh. Nếu chỉ là như vậy, hắn ngược lại không sợ. Hóa Hư Cảnh và Luyện Khí Cảnh chênh lệch cực lớn. Số lượng chênh lệch căn bản không có cách nào bù đắp. Nhưng hết lần này tới lần khác quân địch cũng che giấu cường giả Hóa Hư Cảnh.

- Ô ô...

Đúng lúc này, phía đường chân trời truyền đến tiếng kèn. Quân địch phía dưới bắt đầu hành động. Tất cả vung vẩy binh khí trong tay cao giọng hò hét:

- Giết! Giết! Giết...

Thanh thế lớn, dường như muốn xốc cả trời cao.

Vèo.

Một tiếng vang lên. Một đại tướng khôi ngô tóc dài giống như hùng sư từ trong đại quân bay ra. Hắn giơ lên cao một cây đại đao, tóc dài theo gió phất phới, tiếng như hồng lôi, quát lớn:

- Toàn quân xuất kích! Công phá Ngọc Quan Thành!

Vừa dứt lời, trăm vạn đại quân giống như dòng nước lũ màu đen xông về phía vách đá. Tu sĩ Luyện Khí Cảnh đã có thể làm được băng tường vượt nóc. Chỉ thấy bọn họ giống như thằn lằn nhanh chóng nhảy lên, tốc độ rất nhanh. Các binh sĩ trên tường thành nhìn thấy đều kinh hoảng.

- Bắn cung!

Quan Vũ trầm giọng quát. Trong khi nói chuyện, hắn lật tay lấy ra Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Bởi vì tên đại tướng tóc dài kia đang bay về phía Ngọc Quan Thành. Đối phương cũng là cường giả Hóa Hư Cảnh. Thực lực chỉ kém hơn so với hắn một bậc.

Ầm!

Hai chân Quan Vũ vừa đạp xuống, thân hình giống như lưu tinh bay về phía đại tướng tóc dài.

Keng.

Một tiếng động rất lớn vang lên. Hai đao chém cùng một chỗ, lực trùng kích khiến mây mù xung quanh đều cho tách ra.

Mắt phượng căm tức nhìn đối phương, Quan Vũ quát khẽ:

- Bảo Chấn Đan, hôm nay đó là thời điểm chết của ngươi!

Hai người đã giao chiến mấy mươi lần, mỗi lần bảo Bảo Chấn Đan đều có biện pháp chạy trốn, khiến cho Quan Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Hừ, hôm nay chính là thời điểm Ngọc Quan Thành bị phá. Các ngươi đã sắp hết linh thạch. Cho dù ngươi cường thịnh mấy đi nữa cũng không có cách nào cứu vãn kết cục!

Bảo Chấn Đan cười gằn nói. Hắn dẫn đầu trăm vạn đại quân, binh sĩ Ngọc Quan Thành căn bản không thể nào ngăn cản được.

Sắc mặt Quan Vũ thâm trầm, hai mắt dường như muốn phun lửa. Hắn tất nhiên hiểu rõ chênh lệch binh sĩ giữa địch và ta, trong lòng lo lắng không yên.

Ầm một tiếng!

Quan Vũ bạo phát toàn lực đẩy lùi Bảo Chấn Đan. Lúc nàyhắn một tay cầm đao lao về phía Bảo Chấn Đan, Thanh Long Yển Nguyệt Đao bắn ra ánh sáng mạnh chói mắt.

Thanh Long Trảm Thần Đao!

Còn đây là đòn sát thủ ép đáy hòm của Quan Vũ. Bởi vì tình hình chiến đấu khẩn cấp, cho nên hắn muốn một đao giết chết Bảo Chấn Đan.

Bảo Chấn Đan cũng không phải là kẻ ngốc, trong nháy mắt cảm giác được khí tức tử vong đập vào mặt, hắn không do dự, lúc này liền nhanh chóng lui về phía sau. Đáng tiếc đã muộn.

Quan Vũ cầm đao bổ ngang đến. Mặt đao phát ra ánh sáng mạnh giống như mặt trời, lơ lửng trên không trung. Vô số binh sĩ cả kinh ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng ánh sáng mạnh chói mắt, lắc lư khiến cho bọn họ không mở mắt ra được.

Phụt!

Âm thanh da thịt bị xuyên thủng vang lên. Ánh sáng mạnh biến mất. Máu tươi bay đầy trời cao. Chỉ thấy Bảo Chấn Đan bay ra ngoài.

Quan Vũ xem thường cười. Nhưng ở thời khắc hắn chuẩn bị xoay người, Bảo Chấn Đan bỗng nhiên dừng lại trên không trung.

Bảo Chấn Đan ngẩng đầu lộ ra nụ cười dữ tợn. Ở ngực hắn máu tươi đầm đìa làm nền, khiến cho lòng người rét lạnh.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.