Tần Quân chau mày, Tôn Ngộ Không bị Như Lai khống chế?
Tần Quân nghĩ ngay đến Kim Cô Chú, dù không phải cũng sẽ là thứ tương tự. Hoặc là Như Lai dụ dỗ tinh thần Tôn Ngộ Không, để y thành con rối chiến đấu. Nếu không thì tại sao hòa thượng già tên Ác Tàng chỉ bắt Tôn Ngộ Không?
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Dù vậy Ngộ Không cũng không đánh lại các ngươi đi?
Hậu Nghệ lắc đầu nói:
- Tôn Ngộ Không bây giờ trở nên rất mạnh, quan trọng nhất là chúng ta không dám đánh hắn bị thương, đánh nhau với hắn bị bó tay bó chân.
Hạng Vũ hùng hổ nói:
- Tên lừa trọc đó quá âm hiểm!
Hậu Nghệ sắc mặt khó xem nói:
- Đúng rồi, trừ Tôn Ngộ Không và Như Lai ra Tây Vực còn có một tên Đại La Chí Tiên, chắc là hòa thượng già tên Ác Tàng, tu vi Đại La Chí Tiên cảnh trung kỳ.
Đám người hút ngụm khí lạnh.
Tần Quân nhíu chặt mày, chỉ mình Ác Tàng đã có thể áp chế Hạng Vũ mới đột phá Đại La Chí Tiên, Như Lai và Tôn Ngộ Không đối phó Hậu Nghệ dư sức qua cầu, hèn gì hai người thua.
Lý Nguyên Bá khó chịu hỏi:
- Không lẽ chúng ta cứ để mặc vậy sao?
Cửu Linh Nguyên Thánh lườm Lý Nguyên Bá ra hiệu gã đừng lắm miệng.
Hậu Nghệ nhìn chằm chằm vào mắt Tần Quân:
- Như Lai thật sự bị thương nặng, ta có thể cảm giác lúc Như Lai chiến đấu với ta không cách nào dốc hết sức ra. Nhưng Như Lai vẫn có thể trấn áp Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn, có điều không mạnh đến mức khiến ta tuyệt vọng.
Ý của Hậu Nghệ rất đơn giản, giờ là thời cơ tốt nhất tấn công Tây Vực.
Tất cả quan viên văn võ nhìn Tần Quân chằm chằm, chờ đợi quyết định của hắn.
Tần Quân trầm giọng quát:
- Truyền lệnh xuống, chính quân huấn luyện tùy thời chờ đợi trẫm hạ lệnh tấn công Tây Vực!
Mấy ngày nay chăm chỉ uống thuốc tu luyện khiến Tần Quân cảm giác mình cách Kim Tiên cảnh đã không xa.
Đám tướng quân hưng phấn hét to:
- Tuân lệnh!
Lúc trước phân thân Như Lai đánh lén Thiên Đình Đại Tần là bọn họ đã ghi hận, lần này còn bắt cóc Tôn Ngộ Không, khiến bọn họ đã sớm bừng bừng lửa giận.
Tây Vực nhất định phải diệt!
Tần Quân bỗng nhiên gọi lại Khoa Phụ:
- Khoa Phụ, ngươi đi với trẫm.
Khoa Phụ sửng sốt, bước tới trước mặt Tần Quân. Những người khác dù tò mò nhưng không hỏi thăm, nhanh chóng giải tán.
Tần Quân cười nói với Hậu Nghệ, Hạng Vũ:
- Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi lấy sức đi, chờ tới lúc lại chiến với Như Lai.
Hai người này biểu hiện đã dốc sức rồi, có thể an toàn rời khỏi Tây Vực đủ khiến Tần Quân vừa lòng.
Lần này xem như đã hiểu rõ sức chiến đấu cấp cao của Tây Vực.
Như Lai, Ác Tàng và Tôn Ngộ Không sức chiến đấu tăng vọt.
Hậu Nghệ, Hạng Vũ chắp tay lớn tiếng nói:
- Tuân lệnh!
Hậu Nghệ liếc Khoa Phụ một cái, không nói gì, gã lờ mờ đoán được cái gì, mắt lóe tia sáng hưng phấn.
Nửa nén nhang sau, Tần Quân mang theo Khoa Phụ, Tỳ Bà trở lại ngự hoa viên.
Tần Quân phất tay với Tỳ Bà:
- Nàng hãy đi xuống.
Tỳ Bà bĩu môi, quay người tan biến trong rừng cây.
Khoa Phụ nghi hoặc hỏi:
- Bệ hạ gọi ta đến vì chuyện gì?
Trong Thiên Đình Đại Tần thì Khoa Phụ chỉ là chiến tướng hạng hai, bình thường không có nhiều chiến tích, gã không cho rằng Tần Quân muốn khen thưởng gì cho gã.
Tần Quân chắp tay sau đít bí hiểm nói:
- Thiên địa vạn linh đều ở trong vòng luân hồi không ngừng, trẫm có vô số kiếp trước, ngươi cũng có.
Khoa Phụ nghe mờ mịt nhưng không xen lời, nghiêm túc nghe Tần Quân nói tiếp.
Mắt Tần Quân sáng rực nói:
- Trẫm muốn ngươi phục hồi trạng thái mạnh nhất trong luân hồi!
Tần Quân thầm ra lệnh:
Hệ thống, cho Khoa Phụ phục hồi Thần Ma đỉnh cao!
Khoa Phụ tinh thần rung động nghe, gã không hiểu nhưng biết đó là điều rất lợi hại, bản năng hé môi định nói gì.
Trên đầu Tần Quân chợt xuất hiện lỗ đen hút Khoa Phụ vào trong.
Tần Quân thì thào:
- Khoa Phụ, đừng để trẫm thất vọng!
Tần Quân cảm thấy dù Khoa Phụ không bằng Hậu Nghệ, nhưng chênh lệch sẽ không quá xa.
Tây Vực, trong Lôi Âm Tự.
Như Lai vẫn như phật vàng ngồi xếp bằng ở ghế chủ, từng vòng đệ tử vây quanh trong điện, mỗi người biểu tình trầm trọng.
Ác Tàng ngồi dưới tay trái của Như Lai. Hôm qua Như Lai chính thức nâng Ác Tàng làm phó giáo chủ Phật Môn Tây Vực, chứng tên Trấn Ác Nộ Phật.
Tôn Ngộ Không toàn thân bị giáp sắt đen nhánh bao bọc đứng trong đại điện, mũ giáp cũng là màu đen. Mũ liền với mặt nạ sắt, không thấy rõ khuôn mặt Tôn Ngộ Không, tay cầm Kim Cô Bổng lấp lóe ánh sáng vàng.
Một Bồ Tát Thái Ất cảnh trầm giọng nói:
- Thiên Đình Đại Tần lại có hai Đại La Chí Tiên, bản lĩnh chiêu nạp cường giả của Tần Thánh Đế quá mạnh, không thể cho phép hắn phát triển nữa!
Hiện nay trong Phật Môn Tây Vực mới có hơn mười Thái Ất cảnh, đều là Bồ Tát.
Như Lai sắc mặt hơi âm trầm, y không ngờ Thiên Đình Đại Tần đã mạnh tới mức này.
Như Lai trầm giọng nói:
- Chờ một chút, đợi ta khỏi hẳn chắc chắn phật độ Đại Tần, để bọn họ quy y ta phật!
Ngẫm lại vết thương của mình là Như Lai tức run người, lòng rất hận Nhiên Đăng Đạo Nhân, cái tên điên kia khi không từ đâu nhảy ra, còn muốn chiếm đoạt Tây Vực. Quan trọng nhất là thực lực của Nhiên Đăng khiến Như Lai thấy sợ.
Như Lai lại nhìn Tôn Ngộ Không bị giáp sắt bao bọc, nhẹ giọng nói:
- Ngộ Không, dung hợp xá lợi tử đến đâu rồi?
Tôn Ngộ Không không trả lời, không chút sức sống.
Ác Tàng tặc lưỡi kinh ngạc nói:
- Xá lợi tử trong truyền thuyết thật lợi hại, khỉ con này đã đến Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn.
Như Lai lạnh nhạt nói:
- Xá lợi tử là cao tăng đắc đạo tọa hóa, lấy tu vi suốt đời ngưng tụ ra. Nhưng xá lợi trong tay ta sinh ra từ thiên địa khí vận, có vô thượng vĩ lực, tên là tổ xá lợi tư.
Ác Tàng hâm mộ nghe, Tôn Ngộ Không vẫn hờ hững.
Như Lai nhìn Tôn Ngộ Không chằm chằm, cười nói:
- Con khỉ này về sau còn biến mạnh nữa, nhưng thời gian quá ngắn.
Như Lai nhìn Tôn Ngộ Không như ngắm báu vật quý giá.
Các đệ tử khát khao ghen tỵ nhìn Tôn Ngộ Không, dựa vào cái gì y được xá lợi tử còn bọn họ là đệ tử trong môn phái mà không được?
Ác Tàng cười hỏi:
- Như Lai, còn xá lợi tử không? Bảo bối tốt như vậy lấy ra cho mọi người nếm thử đi.
Các đệ tử mắt sáng rực, nóng bỏng nhìn Như Lai.
Như Lai lắc đầu nói:
- Tổ xá lợi tử không có nhiều, thứ này có lợi có hại. Tôn Ngộ Không tuy là chiến tướng của Thiên Đình Đại Tần nhưng con khỉ này trời sinh đầy mình công đức, không giống công đức trong phương thiên địa chúng ta. Có lẽ sau này hắn có thể siêu thoát thiên đạo.