Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1679: Chương 1679: Trấn áp Vận Mệnh chi tử (1)




- Ngươi nói là thật? Hắn thật tự xưng Vận Mệnh chi tử?

Tần Quân nhịn không được hỏi, hắn gặp được hai vị Vận Mệnh chi tử, một là Liễu Nhược Lai, hai là kiếp trước Cơ Vĩnh Sinh gặp được một Vận Mệnh chi tử tiền nhiệm.

Khi đó Cơ Vĩnh Sinh đã là người mạnh nhất Huyền Đương đại thế giới, thậm chí ở trong vũ trụ xông ra tên tuổi nho nhỏ, mà Vận Mệnh chi tử kia đồng dạng trẻ tuổi, trong cùng giai, chưa bao giờ gặp qua địch thủ, hai người giao thủ, cuối cùng ngang tay.

Vận Mệnh chi tử lòng có không phục, thế là rời đi, cũng không có xuất hiện nữa.

Cơ Vĩnh Sinh cũng bắt đầu bế quan.

Không nghĩ tới kiếp này Tần Quân có thể gặp được Vận Mệnh chi tử đời thứ nhất.

Hắn không khỏi lộ ra nụ cười quỷ dị, thù mới hận cũ đều nên tính một lượt!

Bởi vì Liễu Nhược Lai, hắn rất chán ghét vận mệnh, nhất là cái thân phận Vận Mệnh chi tử này.

- Là thật.

Xa Bỉ Thi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu Yêu nghe mà không nghĩ ra, Vận Mệnh chi tử là cái gì?

- Ngươi biết hắn ở đâu không?

Tần Quân hỏi.

Xa Bỉ Thi gật đầu nói:

- Hắn bế quan rất lâu, hẳn là còn ở nơi đó!

Bị trấn áp 50 ngàn năm, không xé nát Vận Mệnh chi tử, hắn không cam tâm.

Nói đến phiền muộn, sau khi bị Tô Đế kích thương, hắn liền muốn trở về tìm Tần Quân, không nghĩ tới trên đường gặp Vận Mệnh chi tử, một lời không hợp, lại đánh tơi bời, sau đó bị trấn áp ở dưới núi.

- Mang trẫm đi!

Tần Quân phân phó nói, hắn ngược lại muốn xem xem Vận Mệnh chi tử đời thứ nhất mạnh bao nhiêu.

Xa Bỉ Thi chắp tay, mang theo Tần Quân cùng Tiểu Yêu đánh tới.

Sau khi bọn hắn rời đi, hồi lâu, các sinh linh mới bay tới, nhìn hố sâu lưu lại, chúng nó không khỏi lạnh mình.

Lực lượng của Thiên Đế cường hãn như thế sao?

Sau năm canh giờ.

Tần Quân ở dưới Xa Bỉ Thi chỉ dẫn, đi tới trước một dãy núi, phóng tầm mắt nhìn tới, sơn mạch liên miên, không biết cuối cùng có bao xa.

Khắp núi tất cả đều là cỏ dại,

Màu xanh biếc cực ít, cơ hồ đều là các loại ẩn chứa kịch độc, nhưng đại bộ phận sinh linh đều nhục thân cường đại, không sợ độc tố.

- Chính là chỗ đó!

Xa Bỉ Thi chỉ về một sơn phong cao năm ngàn mét nói, theo ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy giữa sườn núi có một thạch môn, cao tới mười trượng, trước cửa chất đống hàng trăm hàng ngàn đầu sọ, các loại xương sọ dày đặc khủng bố.

Hàn khí lượn lờ, khiến cho toàn bộ sơn phong cho người ta một loại sắc thái âm lãnh.

Tần Quân chậm rãi nâng tay phải lên, Cực Đạo Viêm Hỏa cấp tốc từ trong lòng bàn tay toát ra, ngưng tụ thành một đóa hoa sen tinh xảo, hắn tiện tay ném đi, Hỏa Liên cấp tốc bay về phía đỉnh núi.

Ở dưới ánh mắt tò mò của Xa Bỉ Thi cùng tiểu Yêu, Hỏa Liên rơi vào trên sơn môn.

Oanh...

Một tiếng nổ vang rung trời đột nhiên bạo phát, toàn bộ sơn phong trong nháy mắt bị tạc nát, vô số đá vụn lao đi, bụi đất cuồn cuộn gạt ra, bao phủ vô số núi nhỏ.

Sóng gió cuồng bạo kém chút hất bay tiểu Yêu ra ngoài, cũng may Tần Quân kịp thời giữ hắn lại, cho dù là Xa Bỉ Thi cũng bị hù dọa, Hỏa Liên nho nhỏ vậy mà cất giấu uy năng như thế.

Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời đi này, Tần Quân lại mạnh lên.

Một cỗ khí thế giống như núi lửa bạo phát từ trong sóng bụi cuồn cuộn xuất hiện, nương theo là tiếng gầm gừ nổi giận:

- Ai dám phá hủy động phủ của ta!

Thoại âm rơi xuống, một bóng người lao ra, dáng người một mét tám, tóc đen còn dài hơn thân thể, ở phiêu động sau lưng, trên người mặc quần áo do vỏ cây chế thành, mặc dù khuôn mặt không tuấn lãng, nhưng ngũ quan rõ ràng, giờ phút này đang dữ tợn nhìn về phía đám người Tần Quân.

Tiểu Yêu dọa đến run lẩy bẩy, Xa Bỉ Thi thì phẫn nộ nói:

- Hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.