- Thiên Đế thật sự mạnh như trong truyền thuyết sao?
Ma Cảnh Thương chần chờ hỏi, bởi vì chúng sinh Thần hóa Thiên Đế, khiến cho Thiên Đế đã trở thành đại danh từ vô địch.
Sinh linh thân rắn giật dây nói:
- Đây chẳng qua là truyền thuyết, có ai càng mạnh hơn Đại Vương ngài?
Lời vừa nói ra, trong mắt Ma Cảnh Thương lập tức bắn ra hồng quang khiếp người.
Đúng a!
Có ai mạnh hơn hắn?
Bởi vì cho tới nay đều không có đối thủ, Ma Cảnh Thương từ khi xuất thế đến bây giờ, linh trí đều tương đối đơn thuần, thậm chí có thể nói tự đại mù quáng.
- Tốt! Bổn Tọa đi khiêu chiến Thiên Đế!
Nói xong, Ma Cảnh Thương liền biến thành huyết quang tan biến ở chân trời.
Thiên Đế Thạch Điện cũng không bí ẩn, rất nhiều sinh linh đều biết, Ma Cảnh Thương đã từng đi ngang qua, bởi vì vùng kia cường giả quá nhiều, hắn không dám nháo sự.
Nhưng bây giờ hắn lại mạnh lên, lá gan mập rồi.
Trên Hoang Nguyên, thi cốt xen lẫn ở trong bụi cỏ, từ trên cao nhìn xuống, thanh bạch tương giao.
Một cự nhạc cao tới vạn trượng cao ngạo đứng thẳng, so sánh với dốc núi chung quanh, như hạc giữa bầy gà.
Xa Bỉ Thi bị đặt ở chân núi, chỉ lộ ra cái đầu, như Tôn Ngộ Không năm đó bị đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn.
Hắn chán nản vô thần nhìn mặt đất, hơn năm vạn năm trấn áp đã sắp để hắn chết lặng.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, một giây sau hắn cuồng hỉ.
- Bệ Hạ!
Chỉ thấy phương xa, Tần Quân cùng tiểu Yêu đứng ở trên vân thải, nhìn xuống hắn.
- Thật lợi hại.
Tiểu Yêu mặt mũi tràn đầy sùng bái nhìn Tần Quân, thân thể run rẩy không ngừng, vừa rồi bọn hắn còn ở Thiên Đế Thạch Điện, nháy mắt đã tới đây.
Nên biết nó bỏ ra gần trăm năm mới tìm được Thiên Đế Thạch Điện.
Tần Quân nhìn qua Xa Bỉ Thi chán nản, trong mắt lóe lên một tia khí lạnh, lúc này tay trái khẽ nhấc, pháp lực vô hình nâng núi lớn bốc lên.
Ầm ầm...
Thanh thế to lớn, toàn bộ Hoang Nguyên rung động, vô số bạch cốt không ngừng nhảy lên, có thể thấy được núi này nặng bao nhiêu.
Vĩ lực cường đại trực tiếp rút núi lớn lên, làm tiểu Yêu nghẹn họng nhìn trân trối.
Nơi xa, có không ít sinh linh mắt thấy một màn này, kém chút dọa bọn hắn tiểu trong quần.
- Ta hoa mắt?
- Bóng người kia tựa như là Thiên Đế!
- Ti... Thiên Đế vậy mà Thần thông quảng đại như vậy!
- Ngọn núi này bị hạ chú ấn, ai cũng lay không động được, nhưng Thiên Đế cách không liền có thể dời đi, quá lợi hại!
- Nguyên lai Xa Bỉ Thi nói là thật, hắn thật là thủ hạ của Thiên Đế.
Các sinh linh hưng phấn nghị luận, bọn hắn đều sinh hoạt ở vùng này, cũng nhận biết Xa Bỉ Thi, trước kia đều cho rằng Xa Bỉ Thi đang nói bốc phét, hắn làm sao có thể có quan hệ với Thiên Đế.
Không nghĩ tới Thiên Đế lại thật tới cứu hắn.
Trên người vừa mất trói buộc, Xa Bỉ Thi nhảy ra, kích động ngửa đầu gào thét.
Năm vạn năm trấn áp, ai có thể hiểu được phẫn nộ cùng khuất nhục của hắn?
Khí thế Hiển Thánh cảnh tiêu tán, chấn động đến sinh linh trong vòng nghìn dặm hãi hùng khiếp vía.
Xa Bỉ Thi bị trấn áp vậy mà mạnh như thế?
Vậy tồn tại trấn áp hắn lại mạnh cỡ nào?
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Ai làm?
Xa Bỉ Thi vội vàng bay trở về, trên không trung quỳ bái Tần Quân, cắn răng nói:
- Tên của hắn ta không biết, nhưng hắn tự xưng Vận Mệnh chi tử!
Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt kia, hắn cảm giác lồng ngực muốn nổ tung, phẫn nộ khó nhịn.
Vận Mệnh chi tử?
Tần Quân ngẩn người, có chút không kịp chuẩn bị.
Hiện tại đã có Vận Mệnh chi tử?