Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 733: Chương 733: Trấn Đình Thần Tướng




Một thân hình vạm vỡ trên Thánh Đế phong nhanh chóng biến lớn, là Khoa Phụ. Gã cúi đầu, tóc dài che mặt, cơ bắp toàn thân toát ra hơi thở hồng hoang dã man, ai trông thấy cũng mí mắt co giật.

Khoa Phụ!

Đám tướng lòng thầm giật mình. Tần Quân từng nói Khoa Phụ là mạnh nhất, nhắc bọn họ tôn trọng chút. Bọn họ luôn ghi nhớ câu này trong lòng, giờ Khoa Phụ sắp ra tay.

Xem khí thế thì không thua Như Lai chút nào.

Như Lai nheo mắt nhìn Khoa Phụ, thầm giật mình, không ngờ thuộc hạ của Tần Quân có một Đại La.

Khoa Phụ ngước đầu lên trầm giọng nói:

- Cút đi, nếu không dù ta có phải dốc hết sức cũng sẽ làm phân thân này của ngươi hình thần đều diệt!

Đôi mắt Khoa Phụ hung ác như sư tử đực, khiến người không dám nhìn thẳng.

Câu nói này như bom hạng nặng làm mọi người rung động.

Phân thân?

Như Lai này chỉ là phân thân?

Tần Quân thấy choáng váng. Chỉ là phân thân Như Lai đã mạnh vậy rồi thì bản thể còn khủng bố đến đâu?

Chắc có thể một chưởng đập nát Nam Vực Thiên Thế Giới.

Tần Quân nghiến răng, chết tiệt, thế này còn chơi được không?

Như Lai tiếp tục trào phúng:

- Không ngờ một Đại La mà khuất phục dưới tay nhóc con Thiên Tiên cảnh nhỏ bé.

Nói câu đó với ngữ điệu hết sức nhàn nhã như một chuyện chẳng quan trọng gì, làm Tần Quân nghe mà phát cáu.

Đối diện Như Lai châm ngòi ly gián mặt Khoa Phụ lạnh băng, sát ý trong mắt càng đậm.

Khoa Phụ lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi không định rút lui.

Khoa Phụ đạp hư không đi hướng Như Lai, thân hình cao ngàn trượng dưới màn đêm không yếu hơn Như Lai thân thể kim phật, khí thế khiến người không kiềm được nhìn chăm chú vào gã.

Mỗi khi Khoa Phụ bước ra một bước là không gian xung quanh dao động, có thể thấy hơi thở của gã khủng bố cỡ nào.

Dương Tiễn rung động thì thào:

- Đây chính là lực lượng của Đại Vu sao?

Đám Thần Ma Cửu Đầu Trùng cũng vậy, Khoa Phụ chưa ra tay nhưng phát ra hơi thở đã làm bọn họ sợ.

Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng có thể đấu lại Đại La. Nhưng Khoa Phụ không phải Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ bình thường, có lẽ hai người liên hợp lại có thể đấu một trận với gã.

Tần Quân siêu kích động nhìn:

- Oách sập trời luôn!

Không ngờ Khoa Phụ bảnh như thế, uy bức Như Lai.

Đối diện Khoa Phụ mạnh mẽ, Như Lai nheo mắt lóe tia sát ý, dưới màn đêm trông y rất đáng sợ.

Như Lai do dự thầm nghĩ:

- Tu vi của người này đến Đại La Kim Tiên, tuy phân thân của ta không sợ hắn, nhưng nếu hắn dốc hết sức cá chết lưới rách thì sẽ gây ra tổn thương nhất định cho bản tôn.

Tuy Tây Vực được Như Lai dẫn dắt phát triển khá nhanh nhưng ít có cường giả đỉnh cao, y khó khăn lắm mới ngưng tụ ra một phân thân Đại La cảnh, nếu bị tiêu diệt tại đây thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đó trong bụng Như Lai đánh trống rút lui.

Như Lai mở mắt ra cười nói:

- Thuộc hạ của Thánh Đế đúng là cường giả như mây, xem ra đêm nay không cách nào mời Thánh Đế đi Tây Vực rồi, lần sau mời vậy.

Nói rồi Như Lai bỗng nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện.

Khoa Phụ đứng yên tại chỗ không đuổi theo, vì biết rằng nếu mình rượt theo sẽ không có kết quả tốt.

Mấy trăm tướng quân thở phào nhẹ nhõm, Như Lai tạo áp lực quá lớn cho bọn họ. Quan trọng nhất đối phương chỉ là phân thân, bọn họ bị đả kích nặng.

Đặc biệt Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng cứ nghĩ có thể lôi kéo Thiên Đình Đại Tần đi lên đỉnh chưa từng có, kết quả vừa trở về mấy ngày đã bị đả kích nặng nề, khiến hai người hết sức khó chịu.

Tần Quân cũng ôm cục nghẹn, tuy đẩy lùi Như Lai nhưng hắn không có chút cảm giác thành tựu gì cả.

Bà nội nó!

Thì ra Như Lai giỏi khoe mẽ giả tạo như vậy!

Tần Quân hít sâu một hơi, nhìn quét mấy trăm tướng quân lặng im trên bầu trời, hắn cao giọng quát:

- Các ngươi làm sao vậy? Đã sợ? Trẫm một đường đi tới gặp rất nhiều kẻ địch, tương lai chắc chắn có kẻ thù mạnh hơn nữa, bây giờ các ngươi đã sợ?

Câu này không chỉ nói cho các tướng nghe, cũng là để mọi người trong Thánh thành nghe thấy.

- Hắn mạnh thì mặc kệ hắn, các ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ các ngươi không thể biến mạnh sao? Đêm nay Thiên Đình Đại Tần có thể đánh lui hắn thì ngày mai cũng có thể! Trẫm thành lập Thiên Đình Đại Tần từ không đến có, đau khổ gì chưa từng gặp qua? Nhưng trẫm không sợ, cũng hy vọng các ngươi đừng sợ, vì các ngươi là chiến tướng của Đại Tần!

Giọng Tần Quân dõng dạc sục sôi, kích thích nhiệt huyết của mọi người. Dân chúng, các tu sĩ đều như vậy. Bọn họ ước gì đi theo Tần Quân chiến trời chiến đất, chiến bát phương!

Viên Hồng hét lớn, giọng rất có sức xuyên thấu truyền khắp ngàn dặm:

- Thề sống chết hiệu trung với Thiên Đình Đại Tần!

Các Thần Ma khác cũng la to, kéo theo đám tướng quân cùng nhau kêu gào:

- Thề sống chết hiệu trung với Thiên Đình Đại Tần!

Mấy trăm vị cường giả cùng rống lớn thì đồ sộ biết bao, trong đó không thiếu cường giả Thái Ất cảnh. Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng cũng la to.

Trận chiến này khiến bọn họ hoàn toàn hòa nhập vào Thiên Đình Đại Tần, có lẽ vì tức giận và không cam lòng với Như Lai khiến họ đứng ở trận doanh Thiên Đình Đại Tần đối địch lại Như Lai.

Dân chúng, tu sĩ Thánh thành cũng vậy, sợ hãi tan biến, thay thế là phấn chấn.

Cường địch thì có sao?

Cũng có nhiều người thấy khủng hoảng, muốn chạy trốn khỏi Thánh thành. Nhưng Thánh thành đã là nơi phồn hoa nhất Nam Vực, bọn họ còn có thể trốn đi đâu?

May mắn trận chiến này không lan đến Thánh thành, các tướng trở về Thánh Đế phong. Tần Quân sẽ không để kết thúc như vậy, hắn mở chầu triều bàn bạc cách đối diện Như Lai.

Sau một nén nhang đám lính vào thành ổn định lòng dân.

Trong chính điện, Tần Quân không còn vẻ lười nhác, hắn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn quét toàn trường. Các tướng cúi đầu, trong lòng xấu hổ tức tối, không dám mở miệng. Đám quan văn cũng giống vậy, bình thường văn võ ghét nhau nhưng lúc này không ai ngu xuẩn nhảy ra chỉ trích.

Tần Quân mở miệng nói:

- Từ hôm nay Khoa Phụ đảm nhiệm chức Trấn Đình Thần Tướng, hưởng thụ đãi ngộ nhất phẩm!

Mọi người nhìn Khoa Phụ đứng đằng trước nhất, thân thể cao một trượng khá bắt mắt trong đám người ở đại điện.

Chức quan của Thiên Đình Đại Tần luôn thay đổi, hiện tại nhất phẩm không đại biểu vĩnh viễn, đương nhiên dù chức quan thay đổi thì bổng lộc của từng tướng lĩnh không giảm thấp.

Nay ban cho Khoa Phụ quan chức nhất phẩm không ai phản bác, cũng không dám.

Khoa Phụ rất nể tình quỳ một gối, chắp tay nói:

- Đa tạ bệ hạ!

Cũng nhờ Tần Quân bắt chuyện với Khoa Phụ nên mức độ trung thành đã cao đến chín mươi lăm, càng gần đến giới hạn hết lòng hết dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.