Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 732: Chương 732: Khoa Phụ khủng bố




Biểu tình của Đường Tam Tạng trở nên lạnh lùng, hai tay chắp vào nhau, khí thế Thái Ất Huyền Tiên bùng nổ. Mấy trăm tướng quân tim đập chân run, càng nhiều là hưng phấn.

Được chiến đấu cùng cường giả như thế này vốn là việc may mắn.

Tần Quân hào tình ngút trời. Mấy trăm tướng quân trước mặt hắn, trong đó có Thần Ma như Chung Quỳ, Na Tra, trận chiến này là chiến đấu to lớn nhất hắn đã gặp từ trước đến nay, và đối phương chỉ có một người.

Có lẽ sẽ thua nhưng Tần Quân không sợ, hắn không muốn hèn chịu thua đi theo Như Lai.

Như Lai kim thân híp mắt lại phá hủy bộ dạng từ bi thương xót:

- Ta đã xem thường Nam Vực.

Như Lai lạnh lùng cười:

- Nghe nói Thánh Đế từng bị tà ma đoạt xá, không biết giờ phút này ngươi có phải là ngươi thật không.

Công nhận trong hình dạng kim phật mà Như Lai cười lạnh thì càng tăng cảm giác kinh dị hơn.

Câu nói của Như Lai không làm Thánh thành bối rối.

Mấy trăm vạn người im lặng, bọn họ sẽ không bị lời nói của Như Lai mê hoặc. Sau khi Tần Quân làm Thánh Đế thì dân chúng cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, các tu sĩ thấy rõ tài nguyên tu luyện dư dả. Nguyên Nam Vực Thiên Thế Giới, thậm chí nhân tộc Nam Vực ngập trong không khí phấn chấn không ngừng phát triển.

Như Lai thế tới rào rạt rõ ràng là lòng dạ khó lường, ai tin lời là đồ ngốc.

Không thấy hiệu quả như mong đợi, Như Lai lạnh lùng nói:

- Ngươi chém mấy đệ tử Phật Môn của ta, ở trong Quan Thiên Đại Hội đã nhục nhã đệ tử kiệt xuất nhất của chúng ta, ngươi không muốn trả lại phần nhân quả này sao?

Nhân quả nhân quả, nhân cái con mắt!

Trán Tần Quân nổi gân xanh hừ lạnh:

- Khoái ân ý cừu, đệ tử môn hạ của ngươi không biết tự lượng sức mình gây sự với trẫm, không cho trẫm chống lại sao?

Chuyện này hắn không thẹn với lòng, ban đầu là Tang Lương chủ động chọc vào hắn trước. Tần Quân hấp thu Cực Viêm u Thủy, Tang Lương liền ô miệt hắn là bị tà ma đoạt xá, sau đó mang cường giả Phật Môn đến diệt trừ hắn. Huyền Thanh cũng vậy, ở trong Quan Thiên Đại Hội hai người cùng vượt gian khó, vậy mà gã vừa thấy Tần Quân liền lao lên, xứng đáng bị vũ nhục.

Tần Quân phất tay quát to:

- Lên cho trẫm, diệt y!

Tần Quân nhìn Như Lai là thấy gai mắt rồi, làm bộ làm tịch giả tạo!

Dám trực tiếp tới Nam Vực Thiên Thế Giới, rõ là muốn đánh mặt Thiên Đình Đại Tần.

Mấy trăm tướng quân đồng thanh kêu lên:

- Tuân mệnh!

Cự Linh Thần biến to ngàn trượng lao lên trước. Na Tra, Trư Bát Giới, Lý Tịnh, Hồng Hài Nhi theo sau. Dưới bóng đêm hình ảnh vô cùng đồ sộ, mỗi Thần Ma phát ra hơi thở cực kỳ kinh người.

Đối diện sức chiến đấu đỉnh cao của Thiên Đình Đại Tần tổng tấn công, Như Lai hừ lạnh, bàn tay phải vung ra, pháp lực ngưng tụ thành bàn tay to màu vàng lại ầm ầm lao đến.

Dương Tiễn quát to:

- Phá cho bản quân!

Dương Tiễn như sao băng xẹt qua đỉnh đầu các tướng quân, vận đủ pháp lực từ trên trời giáng xuống. Đao chiến thần ba mũi nhọn xé rách không khí, đao kia sử dụng lực lượng lớn nhất của Dương Tiễn.

Dù sớm biết Như Lai rất mạnh nhưng Dương Tiễn chưa chính thức luận bàn với Như Lai, một chưởng vừa rồi khiến Dương Tiễn rất ức chế, vì vậy gã giận dữ đánh ra một kích vượt qua đỉnh cao.

Bùm!

Bàn tay màu vàng bị Dương Tiễn cản lại, Tần Quân mừng rỡ nhìn.

Đám người Na Tra đánh ra thần thông của mình. Đường Tam Tạng thi triển Như Lai Thần Chưởng. Các loại thần quyền, thần chưởng, pháp bảo, lũ pháp lực thắp sáng thiên địa. Mấy trăm vạn người há hốc mồm nhìn.

Giờ phút này bọn họ sâu sắc nhận rõ đám thuộc hạ của Tần Quân mạnh đến cỡ nào.

Đối diện mấy trăm tướng quân dốc hết sức đánh ra một kích làm bàn tay to vàng tan tác, xung lực mạnh mẽ khiến Thánh thành rung lắc dữ dội.

Đảo bay trong ngàn dặm cũng lung lay, vô số tu sĩ kinh khủng nhìn ánh sáng chiến đấu đằng trước. Ở trong mắt bọn họ tựa như mặt trời giáng xuống, khiến thiên địa vạn vật mất màu sắc.

Tần Quân vui mừng thầm nghĩ:

- Xem ra trẫm đã xem thường thuộc hạ của mình.

Tần Quân không ngờ mấy trăm người cùng tấn công đã đánh tan được thần thông đặc biệt của Như Lai.

Quan trọng nhất là Khoa Phụ còn chưa ra tay.

Khoa Phụ đứng trước vách vực trên Thánh Đế phong, nhìn thân hình to lớn của Như Lai. Khoa Phụ nhíu chặt mày, thấy Như Lai Thần Chưởng bị phá nhưng chân mày của gã vẫn dính chặt.

Như Lai niệm một câu phật ngữ:

- A di đà phật, các ngươi đã chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta khách sáo!

Ngay sau đó khí thế vượt xa lúc trước bùng nổ từ người Như Lai. Tần Quân bị đè ép cong lưng, càng đừng nói đến dân chúng, tu sĩ cấp thấp, bọn họ bị đè nằm sát đất không thể động đậy.

Đám người Dương Tiễn biến sắc mặt, khí thế của Như Lai khiến bọn họ tim đập chân run.

Dịch lão đầu chửi um sùm:

- Mới vạn năm ngắn ngủi mà Tây Vực đã ra nhân vật như vậy!

Như Lai mạnh nhất trong những người Dịch lão đầu đã gặp, dù là cường giả Thần Điện năm xưa chinh phạt lão cũng thua xa lắc, khiến lão rất bực bội.

Không theo kịp bước chân thời đại!

Cửu Đầu Trùng quát to:

- Cút!

Cửu Đầu Trùng hóa thành chân thân chim thần chín đầu thế không thể đỡ lao vào Như Lai, cánh giương rộng ba ngàn trượng muốn đụng bay Như Lai.

Rầm!

Vang tiếng nổ trầm đục, Như Lai một bàn tay chặn Cửu Đầu Trùng lại.

Vèo!

Na Tra ba đầu sáu tay xông lên, Hồng Hài Nhi theo sát. Cả hai cầm cây trường thương tựa như hai cầu vồng xẹt qua trời đêm. Nhưng Như Lai vỗ một bàn tay tốc độ quỷ thần khó dò đánh bay hai người.

Viên Hồng đập một gậy ẩn chứa lực lượng vạn quân trúng cánh tay phải của Như Lai, muốn giải cứu Cửu Đầu Trùng. Đáng tiếc cánh tay phải của Như Lai vững vàng siết chặt.

Kim thân của Như Lai siêu mạnh, Viên Hồng đỉnh Kim Tiên cảnh không thể lay động.

Một cái tháp to chợt đập tới, là Linh Lung Bảo Tháp của Lý Tịnh. Chung Quỳ, Trư Bát Giới, Lôi Chấn Tử, Hằng Nga, mấy chục người từ trên trời giáng xuống bay tới gần đầu Như Lai.

Chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tần Quân căng thẳng nhìn.

Mặc dù Tần Quân thấy vui vì mấy trăm thuộc hạ của mình có thể đấu câu giờ với Như Lai, nhưng hắn nhìn ra được bọn họ hoàn toàn không chiếm ưu thế, hay có thể nói là bị treo lên đánh.

Tần Quân đau thận, giờ phút này hắn sâu sắc hiểu được sức chiến đấu cá nhân quan trọng cỡ nào. Trước kia Tần Quân dựa vào mấy thuộc hạ đè đầu thế lực quân địch đánh tơi bời, giờ Như Lai đến một mình đánh bọn họ hụt hơi.

Ầm!

Khí thế bàng bạc không thua gì Như Lai chợt bùng nổ, mọi người giật nảy mình ngừng lại, ngoái đầu nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.