Thái Bạch Kim Tinh rất mừng, lão đi theo Tần Quân ngay từ thuở ban đầu, nhìn hắn từng bước bò lên. Giờ thuộc hạ của hắn đông đúc nhân tài, cường giả lớp lớp, hắn không còn là thiếu niên bất khuất ngày xưa.
So với Thiên Đình kiếp trước thì Thiên Đình Đại Tần không kém cỏi chút nào.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đạp hư không, xung quanh toàn là bóng kiếm biến thành sương trắng làm y như đi trong mây, nhẹ nhàng như tiên.
Giọng Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn vang vọng thiên địa:
- Kiếm Chủ, bệ hạ rất thưởng thức ngươi, sao không quy hàng Thiên Đình Đại Tần ta đi?
Câu nói này không chỉ nói với Kiếm Chủ cũng là nói cho những thám tử núp trong bóng tối nghe.
Mục đích là ly gián quan hệ của Kiếm Chủ với thế lực kháng Tần khác.
Kiếm Chủ bay xa trăm dặm khó khăn ổn định thân hình, khóe miệng tràn ra máu tươi, mắt đầy kinh hoàng.
Kiếm Chủ cắn răng, mắt tràn đầy không cam lòng:
- Lại một cường giả không thua gì Thái Thượng Lão Quân sao?
Kiếm Chủ không ngờ lại thua trước thuộc hạ của Tần Quân.
Lần trước là Hình Thiên, lần này là Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Kiếm Chủ nổi giận tăng vọt kiếm khí, ngàn vạn kiếm khí bắn ra từ người gã đâm các hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các ngọn núi cao bị kiếm khí của Kiếm Chủ nổ nát, giờ phút này tóc đen bay rối, trông gã khác với bình thường lạnh lùng.
Kiếm Chủ không cho phép mình lại thua khi đối diện Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, cả đời gã hướng về mạnh nhất, lần trước bị Hình Thiên đánh bại đã tổn hại nặng tự tin của gã. Nếu lần này lại thua thì kiếm tâm của Kiếm Chủ sẽ nát, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lắc đầu cười nói:
- Đáng tiếc.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn không có cảm xúc gì với Kiếm Chủ, chẳng qua nghe Tần Quân từng nói nếu được thì trong chiến tranh hãy tha mạng cho gã.
Kiếm Chủ rút kiếm xông lên, kiếm khí quấn quanh người, khí thế tiến thẳng tới trước, gã hóa thành kiếm bén.
Kiếm Chủ trợn to mắt đầy tơ máu nói:
- Ta không thể lại thua nữa!
Chỉ vài giây Kiếm Chủ đã vượt qua trăm dặm một nhát kiếm chém vào Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Hình kiếm trăng non dài ngàn trượng chém vào Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, kiếm khí sắc bén làm binh sĩ đứng dưới đất sợ hãi.
Nhật nguyệt vô quang, cuồng phong gào thét đất đai.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nheo mắt, tay phải ấn đằng trước. Một bàn tay khổng lồ màu trắng từ trên trời giáng xuống, gió rít như rồng dài quấn quanh bàn tay. Tay đập vào kiếm khí dài ngàn trượng, thô bạo đánh tan.
Kiếm Chủ vọt qua bàn tay khổng lồ màu trắng, hai tay cầm kiếm, mặt dữ tợn chém xuống muốn xẻ đôi Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn ra.
Đinh!
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chính xác kẹp mũi kiếm làm Kiếm Chủ không thể tiến lên được nữa.
Con ngươi Kiếm Chủ co rút, gã rụt tay về, xoay tròn, đùi phải như roi quất vào ngực Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, lực lượng không gì sánh bằng đánh bay Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn bay xa vạn thước chợt khựng lại, không rụng một cọng tóc.
Kiếm Chủ thừa thắng xông lên, đôi tay cầm hai thanh kiếm, năm thanh bảo kiếm khác lơ lửng sau lưng gã từ bao giờ.
Hai tay Kiếm Chủ vung điên cuồng:
- Kiếm tâm của ngô!
Năm thanh bảo kiếm sau lưng Kiếm Chủ cùng chém vào Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, bảy thanh kiếm chém nhanh như tia chớp. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn dựa vào đôi tay trần ngăn cản, bị đẩy lùi liên tục.
Mấy trăm vạn binh sĩ Thiên Đình Đại Tần căng thẳng nhìn, không ngờ Kiếm Chủ khó chơi như vậy.
Bọn họ không nhìn rõ Kiếm Chủ, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nhưng có thể thấy hai chùm sáng rượt đuổi nhau trên không trung.
Chỉ khoảng mười giây Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đã đỡ ngàn nhát kiếm của Kiếm Chủ, y vẫn không hoảng hốt, ung dung ứng đối.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn quát to:
- Nhận rõ chính mình đi!
Bàn tay phải đánh bay bốn thanh bảo kiếm vỗ vào ngực Kiếm Chủ, gã hộc máu bay ngược, thân hình như sao băng mất hút phía chân trời.
Hai tầng tiểu cảnh giới Đại La Thủy Tiên cảnh rất khó vượt qua, huống chi Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là đồ đệ của Thánh Nhân, trăm biến thần thông, Kiếm Chủ không đánh lại là phải.
Phương xa trên ngọn núi, hai tu sĩ mặc áo choàng tận mắt thấy tất cả điều này.
- Kiếm Chủ sắp thua.
- Điều này thật tệ cho chúng ta.
Hai người liếc nhau, biến mất tại chỗ.
***
Âm phủ, Cửu U Chi Địa đã hóa thành phế tích.
Tần Quân đứng trên đống đá vụn huấn luyện long khí của mình. Tâm tùy ý động, các con rồng vàng lượn lờ tử khí bay ra, dài nhất cỡ mấy trăm trượng, chúng nó dọc theo nền đất nghiền áp cát bụi mù mịt, đất rung rinh.
Các âm binh canh gác phía xa, Chung Quỳ mang binh quét âm tướng núp trong Cửu U Chi Địa. Địa Tàng Vương ngồi trên Đế Thính, nhắm mắt niệm kinh.
Cửu U Âm Đế chết, Cửu U Chi Địa thành đồ trong tay Tần Quân, tiếp theo hắn muốn khống chế Âm phủ.
Không phải cưỡng ép chiếm lĩnh Âm phủ là có thể xưng bá, nó có quy tắc của mình. Muốn chấp chưởng luân hồi cần được thiên đạo thừa nhận hoặc truyền thừa của thần tiên.
Cửu U Âm Đế được truyền thừa của giáo tôn Thâu Nguyệt Giáo Cổ Tiên giới, mặc dù không phải truyền thừa hoàn chỉnh nhưng cũng cho gã muốn gió được gió trong Huyền Đương đại thế giới, số hai trên cõi đời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các con long khí tàn phá bay ra, đống đá trong vòng hai ngàn thước liên tục nổ, đá vụn bay đi như những viên đạn bắn các hướng.
Tần Quân khen:
- Thật lợi hại, sau này có thể dùng làm thủ đoạn tác chiến thường xuyên.
Tần Quân thầm nghĩ có nên ban tên cho long khí của mình không?
Long khí của Cửu U Âm Đế gọi là cửu u long khí.
Hắn thì lấy tên gì?
Tần Quân thầm nghĩ:
- Sau này gọi là Đế Viêm Long Khí đi.
Vì Tam Muội Chân Hỏa của hắn có thể bám trên bề mặt long khí khiến sức sát thương tăng gấp đôi.
Tam Muội Chân Hỏa cũng nên đổi tên.
- Gọi là Cực Đạo Viêm Hỏa đi, ưm, hợp với tên Cực Viêm Ma Thần.
Tần Quân vừa lòng cười, tuy hơi tục nhưng nghe bá khí.
Chung Quỳ bay qua, chắp tay nói:
- Thưa bệ hạ, đã trừ sạch dư nghiệt Cửu U, nên hàng đã hàng, kẻ không đầu hàng đều thành tro.
Tần Quân quay đầu nhìn. Dưới bầu trời âm u, sương quỷ cát bụi bao phủ Cửu U Chi Địa dần tán đi, nhưng hoàn cảnh vẫn rất âm u khủng bố.
Tần Quân tò mò hỏi:
- Các ngươi có biết cách nào được Cửu U thừa nhận, thành tựu vị trí Âm Đế không?
Nếu có thể trở thành Âm Đế thì nguyên Âm phủ rơi vào tay hắn, ước mơ rong ruổi hai giới Âm Dương đã thực hiện hơn phân nửa.
Chung Quỳ khó khăn, gã không rành vụ này.