Lúc này, Tô Minh Sinh nhảy xuống theo. Hắn ôm quyền cười làm lành nói:
- Việt Vương điện hạ, không nên chấp nhặt cùng tiểu nhi vô tri. Ta thay hắn nhận lỗi với điện hạ.
Ầm!
Cả con đường trong nháy mắt sôi trào. Tô Minh Sinh là người nào?
Hắn lại là người đứng đầu Thương Lam Tứ Hiệp. Hắn không ngờ chịu nhận lỗi với Tần Quân, Tu sĩ và dân chúng không nhịn được có cảm giác tuyệt vọng khi thần tượng sụp xuống.
- Ông trời của ta! Hắn là Tô Minh Sinh sao?
- Hắn làm sao có thể đáng khinh như vậy!
- Thật mất mặt!
- Ngươi xem biểu tình của Tô Liệt Kiếp kìa. Rõ ràng hắn là Tô Minh Sinh.
- Tặc lưỡi, có trò hay để xem rồi. Tô Liệt Kiếp chờ nhiều ngày như vậy, kết quả phụ thân hắn tới xin lỗi đối thủ của hắn...
Tiếng bàn luận xung quanh truyền vào trong tai của Tô Liệt Kiếp, khiến cho sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Trên mặt Tần Quân cũng lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
Điều này tính là chuyện gì vậy?
- Phụ thân! Tránh ra!
Tô Liệt Kiếp tức giận quát một tiếng, sau đó lướt qua bên cạnh Tô Minh Sinh, phóng về phía Tần Quân. Trường kiếm đâm phía trước, hắn muốn một kiếm phong hầu.
Tần Quân trực tiếp lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương, chuẩn bị đường đường chính chính đánh bại Tô Liệt Kiếp.
Vậy mà Tô Minh Sinh trong nháy mắt lại xuất hiện ở giữa hai người, một tay nắm cổ tay Tô Liệt Kiếp khiến cho hắn không thể động đậy.
Tô Liệt Kiếp thiếu chút nữa thì tức nổ phổi. Hắn hận không thể một kiếm đâm phụ thân trước mặt này. Hắn làm sao có thể có phụ thân giống như heo vậy!
- Phụ thân! Ngài rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Liệt Kiếp tức giận hỏi, hắn cũng là người sĩ diện. Trước trận chiến này, hắn cố ý khiến người ta tuyên truyền, huyên toàn quốc đều biết, kết quả chuyện tới trước mắt, phụ thân hắn không ngờ đứng ra ngăn cản hắn, hơn nữa còn vì hắn và Tần Quân xin lỗi.
Như vậy chẳng phải là nói Tô Liệt Kiếp hắn không bằng Tần Quân sao?
Truyền đi, hắn còn lăn lộn thế nào?
Tô Minh Sinh cũng rất xấu hổ. Nhưng hắn càng sợ con trai chết ở dưới tay của Tần Quân hơn. Nhất là hắn nhìn thấy được Lý Nguyên Phách còn đứng sau lưng Tần Quân. Hắn lại không dám để cho con trai của mình động thủ.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Tô Minh Sinh trầm giọng quát khẽ. Đáng tiếc những lời này của hắn không chỉ có không khuyên nhủ được Tô Liệt Kiếp, trái lại khiến cho ngọn lửa càng thêm thiêu đốt, khiến cho Tô Liệt Kiếp càng tức giận.
Tần Quân thấy vậy rất bất đắc dĩ. Đám người Tần Vân phía sau cũng đưa mắt nhìn nhau. Thật không nghĩ tới hai vị thiên tài quyết đấu một trận có một không hai sẽ diễn biến thành như vậy.
Đồng thời bọn họ cũng rất hiếu kỳ. rốt cuộc Tần Quân đã làm gì đối với Tô Minh Sinh, không ngờ khiến cho hắn sợ hãi như vậy. Thậm chí không dám để cho con trai và Tần Quân chiến đấu với nhau.
Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, Tần Quân nhún vai biểu thị vô tội.
Chỉ có điều hắn cũng không thể để cho Tô Minh Sinh tiếp tục hồ đồ nữa. Bản thân mình lại đang làm nhiệm vụ. Một mình ngươi áo rồng lăn lộn vào làm cái gì?
- Ngươi yên tâm đi. Ta và ngươi con trai điểm đến thì ngừng, sẽ không cần tính mạng của hắn.
Tần Quân lên tiếng nói. Điều này khiến cho trái tim Tô Minh Sinh đang treo cao liền rơi xuống. Nhưng lại làm cho Tô Liệt Kiếp tức giận đến toàn thân run.
Những lời này có ý tứ khác chính là Tần Quân có thể giết chết Tô Liệt Kiếp.
Thân là đệ nhất thiên tài của vương quốc Thương Lam, Tô Liệt Kiếp làm sao có thể nhịn xuống được?
- Hừ! Ai chết còn chưa chắc đâu!
Tô Liệt Kiếp hừ lạnh nói. Sau đó hắn đẩy Tô Minh Sinh ra, một kiếm đâm về phía Tần Quân. Lần này Tô Minh Sinh cuối cùng không ngăn cản nữa.
Tất cả mọi người lại khẩn trương. Đệ nhất thiên tài hai nước giao chiến rốt cuộc ai có thể thắng được?
Bọn họ tất nhiên hi vọng Tô Liệt Kiếp có thể thắng. Đệ nhị thiên tài đã thua ở trong tay của Tần Quân. Nếu như đệ nhất thiên tài lại bại, chẳng phải là nói vương quốc Thương Lam không bằng vương quốc Càn Nguyệt sao?
- Tới rất hay!
Lúc này Tần Quân bước về phía trước một bước. Tốc độ của Tô Liệt Kiếp ở trong mắt những người khác là nhanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở trong mắt hắn lại không phải quá nhanh...
Vấn đề Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong và Kim Đan Cảnh tầng ba chênh lệch không có khả năng chỉ là một bước hai bước. Giống như người trưởng thành và trẻ nhỏ, ở trên lực chiến đấu là lạch trời khó có thể vượt qua.
Đối mặt với một kiếm Tô Liệt Kiếp của đâm tới, Tần Quân trực tiếp một thương ném tới. Ngân Long Tru Hồn Thương năm nghìn cân xé rách không khí. Tiếng gió thổi điếc tai.
- Cũng dám trực tiếp chống lại kiếm ý của ta!
Trong lòng Tô Liệt Kiếp xem thường cười nói. Chỉ thấy phía ngoài trường kiếm bạch ngọc của hắn xuất hiện một tầng bạch quang mỏng manh, nhìn như bình thường, kì thực sắc bén vô cùng. Pháp khí bình thường nếu như cứng rắn chống đỡ, tuyệt đối sẽ bị đâm thủng.
Kiếm ý, chính là do bản nguyên của kiếm kéo dài ra. Kiếm là vật chết, nhưng một kiếm khách kiếm thuật cao siêu có thể ngộ đến bản tâm của kiếm, người kiếm hợp nhất, sử dụng ra kiếm ý, khiến cho kiếm chết giống như kiếm sống, lực phá hoại được lột xác, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Kiếm khách ngộ đến kiếm ý mặc dù nắm trong tay một thanh kiếm gỗ, cũng có thể phát huy ra ra uy năng của pháp khí huyền phẩm.
Càng chưa nói bản thân kiếm của Tô Liệt Kiếp là pháp khí huyền phẩm.
Ở dưới nghìn đôi mắt khẩn trương, thương và kiếm va chạm cùng một chỗ, hình ảnh dường như dừng lại.
Một tiếng động vang lên!
Trường kiếm n bạch gọc của Tô Liệt Kiếp trực tiếp bị Ngân Long Tru Hồn Thương đập gẫy. Mũi thương thuận thế rơi vào trúng ngực Tô Liệt Kiếp. Trong phút chốc Tô Liệt Kiếp chỉ cảm thấy một lực lượng khó có thể tưởng tượng được kéo tới. Xương ngực trong nháy mắt bị đánh gẫy, miệng phun máu tươi, thân thể không khống chế được bay ra ngoài.
Hắn giống như một con diều đứt dây bay ra ngoài, trực tiếp va chạm vào tường thành, lại giống như một bao cát rơi xuống, đập ở trên mặt đất. Hắn lại thổ huyết. Hắn muốn đứng lên, thế nhưng xương trên thân thể dường như đã nát hết. Hắn căn bản không có lực đứng lên.
Yên lặng!
Tất cả mọi người ở đó yên tĩnh. Tất cả mọi người há hốc mồm, mắt trợn to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Sự yên tĩnh quỷ dị tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tô Minh Sinh cả kinh vội vàng chạy về phí Tô Liệt Kiếp. Lúc này đám người đang xem cuộc chiến cũng giật mình tỉnh lại. Tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.
- Ông trời của ta! Bị đánh bại trong nháy mắt!