- Bên ngoài rao hàng đều là mặt hàng bình thường. Thứ bên trong lầu các mới là thứ tốt.
Lý Bạch liếc mắt nhìn Tần Quân đang nhìn về phía xà nữ nói. Điều này dẫn tới Tần Quân không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía hắn, hỏi:
- Chẳng lẽ có xà nữ phẩm chất tốt hơn?
Đát Kỷ trán đầy vạch đen. Khóe miệng Chúc Nghiên Khanh cũng giật một cái. Gia hỏa này điểm quan tâm thế nào lại tục như vậy?
- Đúng vậy, có vài thương hộ cố ý nuôi dưỡng xà nữ, bảo đảm các nàng toàn bích không tỳ vết.
Lý Bạch gật đầu nói, trên mặt lộ ra vẻ mê luyến. Tần Vân nghe được cũng lộ ra vẻ mặt hướng tới.
- Ngươi đã tới hoàng đô?
Vẻ mặt Tần Quân đầy nghi vấn, ngươi không phải do ta triệu hồi tới sao?
Quả nhiên sư phụ yêu khoác lác, đồ đệ cũng vậy.
- Khụ khụ, ta nghe người ta đề cập qua.
Lý Bạch vốn mặt dày, thế nhưng Thái Bạch Kim Tinh cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Cắt...
Tần Quân và Tần Vân trăm miệng một lời nói, đồng thời đảo mắt.
Lý Nguyên Phách lẩm bẩm một tiếng:
- Xà nữ có gì tốt, lại không thể ăn.
Tần Quân mặc kệ hắn. Tiểu tử ngốc, xà nữ đương nhiên cũng có thể ăn!
Đúng lúc này, dưới một gốc cây phía trước truyền đến tiếng tranh cãi. Xung quanh bị bách tính và tu sĩ chen lấn hết vòng này tới vòng khác. Tần Quân vốn có không để ý tới, nhưng mơ hồ thấy được một bóng người. Hắn nhất thời không nhịn được đi tới.
Đám người Sa Ngộ Tĩnh tất nhiên đi theo hắn. Đoàn người liền đi về phía trước.
Dưới cây cổ thụ đang có một đại hán thân mặc áo bào da hổ quỳ một chân trên đất. Trên mặt hắn đầy râu, tay phải cầm lấy một thanh trường đao, tay trái xoa vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt không cam lòng và căm phẫn. Dưới cây cổ thụ sau lưng hắn có gác một tấm ván gỗ. Phía trên sử dụng chu sa viết
- Bạch Hổ Môn chiêu đệ tử khắp nơi.
- Cô nương, không cần quan tâm tới ta. Cùng lắm thì hôm nay chết là cùng!
Đại hán khoác da hổ đại hán trầm giọng nói.
Đứng ở trước mặt hắn là một nữ tử áo xanh. Trên mặt nàng mang khăn che mặt, lộ ra hai mắt sáng linh động xinh đẹp. Hàng lông mi thật dài cong vút, khuấy đảo lòng người. Không ngờ đó là Du Phượng Hoàng.
Trong tay Du Phượng Hoàng nắm một thanh trường kiếm. Thị nữ bên cạnh cũng vậy.
- Ai da, nàng cũng muốn trượng nghĩa ra tay sao?
Một người thanh niên áo trắng vẻ mặt cười tà quan sát Du Phượng Hoàng. Phía sau lưng hắn có bốn gã người hầu đang đứng. Tất cả đều có tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng một. Bản thân hắn cũng đạt tới tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng hai.
Bách tính và tu sĩ đứng ngoài xem chỉ trỏ bàn tán. Tuy rằng cũng có người tức giận, nhưng không có người nào dám đứng ra.
- Thân là mười đại yêu nghiệt, La Hàn khó tránh khỏi mất phong độ?
- Đúng vậy, môn phái nhỏ người ta chiêu thu đệ tử ảnh hưởng gì tới hắn?
- Không có cách nào, phía sau lưng người ta là Thần Kiếm Đường. Nên hắn ngang ngược như vậy!
- Vị cô nương này gặp phiền toái rồi. Không nên trượng nghĩa ra tay.
- Đáng thương, chắc hẳn cũng bị La Hàn để mắt tới.
Nghe người vây xem lên tiếng bàn luận, người thanh niên áo trắng tên là La Hàn ngược lại ưỡn ngực, hưởng thụ loại chú ý này.
Du Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Tha được cho người thì nên tha. Hôm nay ngươi có thể khi dễ hắn, người ở sau lưng hắn ngày mai nói không chừng lsẽ ại tìm tới ngươi.
Người sau lưng?
La Hàn dường như nghe được chuyện cười trong thiên hạ. Hắn giang hai cánh tay, vẻ mặt châm chọc nói:
- Trong hoàng đô, ai dám làm gì được ta? Chẳng lẽ đứng sau lưng hắn là thánh thượng?
- Cô nương, ta hiện tại không muốn làm khó hắn. Chỉ muốn làm khó dễ nàng.
La Hàn nhìn chằm chằm vào Du Phượng Hoàng cười nói, dáng vẻ tươi cười vô cùng mang tính xâm lược. Thị nữ bên cạnh Phượng Hoàng Du thấy vậy liền rút kiếm ra, rất có tư thế ra tay.
Du Phượng Hoàng vội vàng giơ tay lên ngăn cản nàng, sau đó trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng Đô đã là địa bàn của Thần Kiếm Đường các người sao?
Đồng thời trong lòng nàng cũng có chút lo lắng. Bên người nàng chỉ dẫn theo thị nữ. Bản thân nàng chỉ có tu vi Kim Đan Cảnh tầng bốn, căn bản đánh không lại La Hàn.
Sở dĩ nàng tới tham gia vũ hội Tiềm Long, chỉ vì nàng muốn mượn cơ hội lẻn vào Hoàng Đô mà thôi. Mục tiêu chân chính đó là Bạch Hổ Môn đại biểu phía sau đại hán da hổ.
- Đúng thì như thế nào, không phải thì như thế nào., Thần Kiếm Đường chúng ta vốn chính là làm việc cho thánh thượng!
La Hàn lớn lối nói. Hắn hoàn toàn không sợ những âm thanh này truyền vào trong tai của thánh thượng. Vì căn bản truyền không tới được. Có Thần Kiếm Đường từng tầng ngăn cản, truyền tới trong tai thánh thượng chỉ có thể là lời ca ngợi.
- Hôm nay liền cho nàng nếm thử sự hoang lạc thật sự!
La Hàn cười tà đi về phía Du Phượng Hoàng. Người vây xem đều lắc đầu thở dài. Bọn họ hiểu rõ vị nữ tử như hoa như ngọc này cũng sẽ chịu khổ bị đạp hỏng.
- Thánh thượng giá lâm!
Đúng lúc này, một âm thanh cố ý kéo dài biến thành chói tai bỗng nhiên vang lên, át cả tiếng bàn tán của tất cả mọi người. Điều này khiến cho La Hàn giống như bị sét đánh, liền vội vàng xoay người quỳ rạp xuống đất, ngũ thể chạm đất, cao giọng kêu lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Các tu sĩ và bách tính còn lại cũng chuẩn bị quỳ xuống. Nhưng vừa nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, tất đều ngây ngẩn cả người.
Người nói ra những lời này không ngờ là Tần Quân. Hai tay hắn khoanh ở trước ngực, vẻ mặt trêu tức nhìn La Hàn đang quỳ ở phía trước. Đám người Đát Kỷ phía sau cũng đang nghẹn cười.
- Là hắn!
Thị nữ nhất thời kích động. Du Phượng Hoàng cũng kinh ngạc nhìn Tần Quân. Nàng không nghĩ tới tên này không ngờ xuất hiện ở Hoàng Đô, còn trùng hợp chạy tới ở thời khắc nàng gặp nguy hiểm và tai hoạ.
- Tiểu thái giám, mau dậy đi, thánh thượng có việc đi về trước.
Tần Quân cất giọng the thé giống như gà trống nói, dẫn tới đám người Đát Kỷ không thể tiếp tục kìm chế được, đều cười ha hả. Ngay cả người vây xem cũng không biết nên khóc hay cười.
La Hàn cũng nghe ra có điểm không thích hợp. Hắn liền vội vàng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy được vẻ mặt đầy chế giễu của Tần Quân, hắn thiếu chút nữa tức tới nổ phổi.
- Ngươi dám đùa giỡn ta!
La Hàn liền vội vàng đứng lên phẫn nộ quát. Lúc này, hắn liền một chưởng đánh về phía Tần Quân, tốc độ cực nhanh. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người không xa. Nếu như bị đánh trúng, Tần Quân muốn không trọng thương cũng không thể.