Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 595: Chương 595: Tử Long chi cường




Dân chúng và tu sĩ bình luận xôn xao, trên một tòa lầu các dựng tạm ở đài cao, Đát Kỷ ngồi xếp bằng luyện công, nàng ở đây tu luyện hai ngày nay, không ở thì nàng không yên lòng.

Hằng Nga cũng ở bên cạnh bảo vệ nàng, đương nhiên để không bị rối loạn nên giữa hai người cách nhau một đạo bình chướng.

Đát Kỷ chậm rãi mở mắt, thở một hơi dài, liếc mắt một cái liền có thể thấy Khí Vận Trụ của Tần Quân từ khe hở giữa bình chướng và khe cửa, nàng chỉ nhìn Khí Vận Trụ của Tần Quân, không hề quan tâm đến những người khác.

- Yên tâm đi, hắn không sao đâu.

Hằng Nga lên tiếng nói, lúc nói chuyện nàng không mở mắt, tự mình đến bầu bạn với Đát Kỷ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của nàng. Quan hệ giữa cả hai còn chưa tốt đến mức tươi cười nói chuyện cùng nhau, mà bản thân Hằng Nga cũng là người có tính cách lạnh nhạt.

Đát Kỷ lắc đầu cười nói:

- Tuy bản cung cũng tin tưởng như vậy, nhưng vẫn không tránh được khó yên lòng.

Hằng Nga không nói tiếp, Đát Kỷ tiếp tục ngây ngẩn nhìn Khí Vận Trụ của Tần Quân.



Ầm!

Một bóng người rơi xuống như đạn pháo, nện vào trong lòng sông, bọt nước cuộn lên cao mấy chục mét, ngay sau đó từ trung tâm dao động, nước sông bắt đầu loang đỏ, rõ ràng là máu tươi đang lan rộng.

Tần Quân lơ lửng giữa không trung, chậm rãi thu tay lại, một đạo khí thể nhanh chóng bay ra từ trong nước, chui vào trong người hắn. Đây là trạng thái tồn tại của khí vận, mỗi khi kích sát một kẻ tham dự thì khí vận của đối phương đều bị cướp đi, tự động chui vào người kẻ giết người.

Kỳ Tà đứng ở bên hồ liên tục giật khóe miệng, mới chỉ qua hai ngày mà Tần Quân đã giải quyết hơn mười người tham dự, khiến cho gã căn bản không thể xen vào.

Tần Quân rất có nguyên tắc, nếu không chọc giận hắn thì hắn sẽ không ra tay, bằng không số người hắn giết chắc đã tăng lên gấp mấy lần.

- Đi thôi, Tiểu Tà.

Tần Quân ngoắc tay gọi Kỳ Tà, đối với cách xưng hô này, Kỳ Tà bất đắc dĩ đến cực điểm, ngay từ đầu gã cũng phản bác nhưng không có tác dụng gì, cho nên đành phải mặc kệ.

Hai người tiếp tục bay về hướng Tây.

- Hai ngày, thiên tài địa bảo và vận khí chi bảo đều không thấy, ngươi nói có phải chúng ta bay sai hướng rồi không?

Tần Quân nhướng mày hỏi Kỳ Tà, Kỳ Tà nghe xong chỉ có thể nhún vai lắc đầu hồi đáp:

- Làm sao ta biết được, có lẽ đi thêm về phía trước mới thấy.

Đi cùng Tần Quân vẫn là rất nhẹ nhàng, tuy rằng không cướp được bao nhiêu khí vận nhưng ít ra cũng được an toàn.

Đến Kỳ Tà cũng không thể không thừa nhận, cảm giác được cao thủ kéo theo rất là tốt.

Đúng lúc này, ở phía trước bỗng truyền đến tiếng gầm rú.

Hai người tăng tốc bay tới, chỉ thấy sau một đỉnh núi có ba thân ảnh đang đánh nhau, ánh mắt Tần Quân phút chốc thu lại, bởi vì một người trong đó không ngờ lại là Triệu Vân.

- Vị kia hình như tên là Triệu Vân thì phải?

Kỳ Tà kinh nghi nói, gã nhớ Triệu Vân từng theo bên cạnh Tần Quân, người có thể được Tần Quân đưa theo vào Quan Thiên Đại Hội chắc chắn là bất phàm.

Nhìn kĩ thì Triệu Vân tuyệt đối đang chiếm thế thượng phong, song hai người bên đối phương không hề có ý muốn trốn chạy mà ngược lại còn định tử chiến đến cùng với gã.

- Bệ hạ, chúng ta có cần đi hỗ trợ không?

Kỳ Tà hỏi.

Tần Quân khoát tay, ánh mắt lóe lên:

- Vừa lúc nhìn xem Tử Long mạnh đến mức nào.

Quan Vũ từng nói tuy rằng Triệu Vân kém hắn một ít, nhưng chênh lệch không lớn.

Phải biết rằng Quan Vũ tu luyện trước Triệu Vân một khoảng thời gian rất dài, có thể thấy được thiên phú của Triệu Vân là cực kì khủng bố.

Ít nhất có thể bộc lộ tài năng vượt trội trong đám người quan hoạn Trương Dực Đức và cổ chi ác lai Điển Vi.

Khụ khụ, cứ nhắc đến Trương Phi là hắn lại muốn dùng từ hoạn quan, may mà Trương Phi không biết thuật đọc tâm.

Vút!

Triệu Vân đâm ra một thương, khí kình xoắn ốc quấn quanh thân thương, một thương đâm thủng đầu một tu sĩ, máu tươi vẩy ra, gã kêu thảm bay ngược ra ngoài.

Một tu sĩ khác sợ đến mức toát mồ hôi đầy mặt, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Triệu Vân.

Hai người hợp lực còn không chiếm được thế thượng phong, nữa là còn lại một mình gã, chắc chắn là không thể nào chịu nổi.

- Hừ!

Triệu Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người chắp tay hô lên với Tần Quân đang ở cách đó những mấy trăm mét.

- Tham kiến bệ hạ!

Khi Tần Quân đến gần hơn nghìn mét thì Triệu Vân đã biết thân phận kẻ tới là ai, song vì chiến đấu nên không phân tâm được.

- Tử Long thật sự là có bản lĩnh cao cường!

Tần Quân bay đến cười bảo, trận chiến vừa rồi không có pháp thuật hay thần thông hoa lệ, thế nhưng xem xét hiệu quả thì không tồi, nhất là dáng người Triệu Vân khi vung thương, đúng là trác tuyệt bất phàm.

Triệu Vân khiêm tốn cười nói:

- Khiến bệ hạ cười chê rồi.

Trong lúc nói chuyện, gã quay sang gật đầu với Kỳ Tà, người có thể đi theo sau Tần Quân đáng giá có được sự chú ý của gã.

Triệu Vân vừa trải qua trận chiến, khí tức chưa thu liễm, Kỳ Tà thấy vậy chậc chậc không thôi, không biết kẻ này là thiên tài từ đâu xuất hiện, phong mang quá sắc bén, so với Kim Vô Hối thì chỉ có hơn chớ không có kém.

- Xử lý bọn chúng đi.

Tần Quân liếc nhìn hai tu sĩ đang sợ hãi kia, nói, hai kẻ này không nhân cơ hội để chạy mà còn cố nán lại, xem ra là tà tâm bất tử.

Triệu Vân gật đầu, sau đó cầm cây thương đi về phía họ.

Bấy giờ, mặt đất bỗng nhiên rung lên bần bật khiến Tần Quân và những người khác giật mình nhìn lại, họ thấy đường chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đường đen, nom như nước lũ ập tới.

- Trả thứ kia lại cho ta!

Một tu sĩ vội vàng hô với Triệu Vân, giọng điệu hoảng hốt và phẫn nộ.

Tần Quân nhìn chăm chú về phía đó thì thấy đường chân trời xuất hiện vô số những man thú đen kịt, thân chúng giống vượn, hao hao dáng người, không có lông, cơ thể đen sì như than, trong tay kẻ nào kẻ nấy đều cầm những thứ vũ khí làm từ đá mài sắc.

Đa số chúng đều có tu vi ngũ giai, nhìn lại thì ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn con, tương đương với hai mươi vạn tu sĩ Hóa Hư cảnh.

Man thú cầm đầu cao tới mười trượng, trông như một ngọn núi nhỏ đương chạy, hơn nữa còn có tu vi lục giai điên phong, tương đương với Địa Tiên cảnh điên phong.

Triệu Vân cau mày:

- Ngươi nói thứ này sao?

Trong lúc nói chuyện, gã lôi ra một cây hoa hồng, trên cây có quả đỏ, quanh quả lấm tấm giọt nước, nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.