Dù vậy trong vòng ba ngày Tần Quân giết bốn, năm chục thí sinh. Đa số người khi chiến đấu sử dụng sát chiêu, Tần Quân muốn nương tay cũng không kịp. Khí Vận Trụ của hắn đã cao sáu mươi thước, Khí Vận Trụ trước bức tường đất trăm trượng dưới Thánh Đế phong vẫn cao nhất.
Dân chúng bàn tán sôi nổi:
- Không uổng là Thánh Đế, Khí Vận Trụ càng lúc càng cao, không biết thứ hạng của hắn trong Quan Thiên Đại Hội thế nào.
- Kim Vô Hối cũng khá, đã đột phá bốn mươi thước.
- Ám Lãng, Kỳ Tà, Triệu Vân cũng giỏi. Chỉ có bọn họ là được, nhìn những người khác đi, chậc chậc, cách biệt quá lớn.
- Đúng thật, bình thường thấy thiên tài như mây nhưng đặt trong sự kiện long trọng mới biểu hiện ra cách biệt.
Ðát Kỷ ở trên lầu cao cũng rất vui. Tần Quân tham gia Quan Thiên Đại Hội vốn mang lại nhiều tranh luận, nếu hắn biểu hiện kém thì rất mất mặt.
Hiện giờ chỉ còn sáu mươi chín thí sinh Nam Vực, mỗi người chết sẽ khiến vô số người đấm ngực giậm chân. Không phải tiếc thương gì, họ đau lòng linh thạch của mình.
Thiên tài tham gia Quan Thiên Đại Hội đều là danh chấn một phương nên họ có nhiều người tôn sùng, số lượng linh thạch đặt trên vai mỗi người siêu khổng lồ, các sòng bạc kiếm đầy bát vàng.
Trên bầu trời Quan Thiên Đài bỗng xuất hiện một luồng sáng vàng, nhanh chóng khuếch tán tựa như quyển trục, các cái tên hiện ra dẫn đến xôn xao.
Trong màn sáng màu vàng biểu hiện tên mười vực, xếp thứ tự từ cao xuống thấp.
Xếp thứ nhất là Đông Viêm Vực, thứ nhì là Hắc Ma Vực.
Nam Vực xếp ở cuối giữa, hạng ba mươi bảy.
- Trời, đây là thứ hạng của Quan Thiên Đại Hội?
- Sao có nhiều vực vậy? Thứ hạng của Nam Vực thấp quá.
- Tây Vực mạnh đến vậy sao? Xếp hạng hai mươi chín!
- Tăng kiến thức rồi, không ngờ trừ Nam Vực ra có nhiều vực như vậy.
Tu sĩ dân chúng siêu hưng phấn, bọn họ như phát hiện thế giới mới.
Trên Quan Thiên Đài xuất hiện thứ hạng đại hội, tin này nhanh chóng lan ra khiến càng nhiều người chạy đến xem, bao gồm các gia tộc lớn, tướng quân.
Bất cứ ai khi thấy tên trên màn sáng vàng đều rung động.
Các con dân Thiên Đình Đại Tần chợt nhận ra Nam Vực không mạnh chút nào.
***
Một nam nhân áo lam người đẫm máu tức giận quát, trong thanh âm tràn ngập vô tận thô bạo và sát:
- Ngươi dám giết ta không? Sau này sẽ dẫn đến hạo kiếp vô tận!
Một thiếu niên áo trắng đứng cách gã mấy chục thước, đó là Tần Quân.
Nghe nam nhân áo lam uy hiếp, Tần Quân giơ Thất Tinh Kiếm trong tay lên lạnh lùng cười:
- Nếu vậy thì trẫm không cho ngươi sống!
Dứt lời Tần Quân chém kiếm ngang, không có pháp lực hoa lệ hiện ra, nam nhân áo lam đã đầu mình hai nơi.
Thần thông Trảm Thiên!
Trừ phá hoại kiểu bùng nổ ra có thể ngưng tụ thành một đường công kích.
Thần thông Trảm Thiên biến thái nhất là kẻ địch mắt thường không thể phân biệt được, dù dùng thần thức nếu cảnh giới không hơn Tần Quân một đại cảnh giới thì khó phát hiện ra.
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Giết tu sĩ Địa Tiên cảnh thất trọng, được 180000 điểm kinh nghiệm.]
Có được mười tám vạn điểm kinh nghiệm tức là người này khá nổi tiếng, chắc cũng cỡ Kim Vô Hối trong vực của gã. Đáng tiếc đã chết trong tay Tần Quân.
Bây giờ tu sĩ dưới Thiên Tiên cảnh hoàn toàn bị Tần Quân nghiền áp, rất khó tưởng tượng hắn mới chỉ là Địa Tiên cảnh nhất trọng.
Đám người Ám Lãng đứng ở xa đã thói quen.
Triệu Vân khen:
- Bệ hạ càng lúc càng mạnh.
Kỳ Tà bĩu môi, hắn ngày càng mạnh thì chúng ta cũng bị bỏ xa hơn.
Dương Tiễn khoanh tay trước ngực gật gù, gã nhìn ra được trong ba ngày Tần Quân sử dụng thần thông Trảm Thiên càng thành thạo.
Đứng cạnh Dương Tiễn là một hòa thượng tuấn tú, mặc áo cà sa, toát ra khí chất biếng nhác.
Đúng vậy, người này là Kim Thiền Tử.
Khác hẳn Tần Quân dự đoán, Kim Thiền Tử không luôn miệng khẩu nhân nghĩa đạo đức, cũng không lải nhải, thậm chí rất lười.
Tần Quân kêu Kim Thiền Tử ra tay biểu hiện một phen nhưng gã lười làm.
Rất nhanh Tần Quân bay về, hắn bỏ Thất Tinh Kiếm vào vỏ kiếm đeo bên hông, cười nói:
- Trẫm muốn giữ lại mạng cho hắn cũng không được. Mấy ngày nay các ngươi cũng tâm cao khí ngạo, không biết sống chết sao?
Đám người Kỳ Tà khóe môi co giật, người này đang chửi chúng ta?
Bọn họ không dám cãi lại, chỉ có thể lúng túng cười.
Kim Thiền Tử vừa ngáp vừa cười nói:
- Bệ hạ đúng là có lòng Bồ Tát.
Hèn gì Kim Thiền Tử vì không chăm chỉ nghe Phật pháp mà bị biếm, chắc Như Lai cũng nhịn gã lâu rồi cuối cùng không chịu nổi nữa.
Tần Quân thú vị thầm nghĩ. Đương nhiên hắn chỉ nói vậy thôi chứ lý do thật sự chắc chắn không đơn giản. Kim Thiền Tử được Như Lai thu làm nhị đệ tử thì tất nhiên có điểm bất phàm.
Tần Quân tò mò hỏi:
- Nếu ngươi gặp Như Lai thì sẽ làm sao?
Kim Thiền Tử và Như Lai có danh phận sư đồ, gã còn nhớ, nên Tần Quân rất tò mò sau này gặp Như Lai thì Kim Thiền Tử sẽ làm thế nào.
Kim Thiền Tử cười khẽ, bộ dạng vẫn ủ rũ như cũ:
- Phật nói có nhân có quả, ta nghĩ sư tôn sẽ không khó xử với ta, mà ta cũng không khó xử sư tôn.
Tần Quân nghe mà không biết nên nói cái gì, tên này có phải là kiếp trước của Đường Tăng không, vì sao chênh lệch lớn vậy?
Tuy Đường Tăng bảo thủ ngu thiện, nhưng sẽ không cách biệt đến mức này.
Dương Tiễn khinh thường cười, tỏ rõ gai mắt Kim Thiền Tử. Nếu không phải Kim Thiền Tử bái vào dưới tay Tần Quân thì Dương Tiễn đã sớm tìm cơ hội xử gã.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Thôi, nếu có ngày nào đó ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, hai bên đều không giúp.
Khi nói chuyện Tần Quân chậm rãi bước tới trước, những người khác theo sau.
Trong ba ngày nhóm tăng lên mười hai người, đa số thí sinh Nam Vực thấy thực lực của vực khác xong hơi khủng hoảng, vừa gặp Tần Quân liền quẫy đuôi đi theo, không cần hắn thuyết phục cái gì.
Dương Tiễn đi bên cạnh Tần Quân thản nhiên hỏi:
- Bệ hạ, vị Như Lai đó rất mạnh sao?
Không uổng là Nhị Lang Thần, bên trong có máu nóng cuồng chiến đấu.
Tần Quân mỉm cười nói:
- Khi gặp Như Lai nhớ phải trốn.
Không đùa được, dù Dương Tiễn trong trạng thái cao nhất gặp Như Lai là sẽ bị đè xuống đất đánh. Cộng thêm Tần Quân đã bị Phật Môn Tây Vực theo dõi, hắn cảm thấy phải nhắc nhở Dương Tiễn một tiếng, hy vọng gã đừng lỗ mãng.
Dương Tiễn vẻ mặt không tin nhíu mày hỏi:
- Lợi hại như vậy?
Kim Thiền Tử cười khẽ:
- Đúng vậy, ta chưa thấy ai mạnh hơn sư tôn.
Phi!
Tần Quân rủa thầm, tưởng Như Lai thật sự vô địch sao? Chỉ tính trong Phật Môn đã có hai vị mạnh hơn Như Lai gấp trăm ngàn lần.