Dương Tiễn ghét bộ dạng cà lơ phất phơ của Kim Thiền Tử, càng khinh thường lời gã nói:
- Hừ!
Ngoài người có người, ngoài trời có trời, Nhị Lang Chân Quân cũng tin vào điều này.
Tần Quân mỉm cười mặc kệ bọn họ.
Nốt nhạc đệm này làm Tần Quân thầm lo, nếu ngày nào chọc Như Lai tự mình ra tay, toàn bộ thuộc hạ của hắn xông lên có thể đối kháng lại Như Lai không?
Dương Tiễn, Cửu Linh Nguyên Thánh, Dịch lão đầu liên hợp.
Cộng thêm Na Tra, Hoàng Phong Đại Vương, Hằng Nga, Lý Tịnh phối hợp. Người dưới Thái Ất cảnh ở trước mặt Như Lai chỉ có nước tặng đầu người.
Tần Quân bỗng cảm thấy thuộc hạ của mình nhìn như cường giả như mây nhưng muốn chống lại Như Lai thì còn thiếu chút.
Gánh nặng đường xa.
Chờ khi nào triệu hoán ra Hầu ca, đi đánh Như Lai không thể thiếu Hầu ca, Tần Quân muốn trợ giúp thần tượng lúc nhỏ của mình rửa nhục.
Cứ thế đoàn người ôm một bụng tâm sự khác nhau đi tới.
Qua khoảng hai canh giờ bọn họ đến dải đất núi rừng.
Nơi này vùng núi cao thấp trập trùng, cây cối hơi héo, nhìn không thấy cuối, dường như gặp lửa lớn.
Nếu không phải trên đầu có muôn vàn vì sao, không có ban đêm thì người thường không dám đến chỗ này.
Tần Quân cười nói:
- Xem cảnh tượng này thì đằng trước lại có cường giả tọa trấn, như chơi game vượt ải vậy.
Đám người hoang mang ngó nhau, chơi game vượt ải là cái gì?
Không ai hùa theo làm Tần Quân hết hứng. Tần Quân không sợ, ngược lại hơi mong chờ. Gặp kẻ địch càng mạnh chứng minh nơi này giấu bảo bối giá trị càng cao, có Dương Tiễn và Kim Thiền Tử hỗ trợ thì hắn sợ cái gì?
Nguyên Quan Thiên Giới ở trong mắt Tần Quân không khác gì vườn hoa sau nhà, đến đi tự nhiên.
Bây giờ điều Tần Quân cần làm là hưởng thụ chứ không phải treo tim treo gan như thí sinh khác.
Đi khoảng ba dặm đường bọn họ chợt thấy một xác chết treo trên góc cây khô, xác chết đung đưa theo gió trông rất âm u, làm người da đầu tê dại.
Dương Tiễn lẩm bẩm:
- Mùi máu vẫn còn, chắc chết chưa đến một ngày.
Đám người Kỳ Tà nghe mà lòng lạnh lẽo.
Đoàn người nhanh chóng đến dưới gốc cây, người chết là một hoà thượng trẻ tuổi, hai mắt trợn tròn chết không nhắm mắt. Khiến người nổi gai ốc là hòa thượng da bọc xương như bị ép khô.
Tần Quân nhướng mày nói:
- Kim Thiền Tử, người chết là đồng môn của ngươi kìa.
Khóe môi Kim Thiền Tử co giật xoa trán nói:
- Hòa thượng trong thiên hạ không phải đều là đồng môn.
Tần Quân lắc đầu cười, thầm nghĩ: Tây Vực là át chủ bài của sư tôn ngươi, hòa thượng trẻ này tính ra thật sự là đồng môn của Kim Thiền Tử.
Ám Lãng giật mình kêu lên:
- A, là hắn!
Mọi người cùng nhìn Ám Lãng.
Ám Lãng chỉ vào xác treo trên cây kinh hoàng nói:
- Tu vi của người này đến Địa Tiên cảnh bát giai, lúc trước ta đã gặp hắn. Một mình hắn là nhân tộc đấu với man thú có tu vi Thiên Tiên cảnh, khi đó khiến nhiều người tham gia kinh tán.
Vậy tính ra là thiên tài xếp hàng đầu trong Tây Vực, bị chết uổng như vậy đúng là đáng tiếc.
Tần Quân nhún vai nói:
- Thôi đi tiếp đi, các ngươi cẩn thận chút đừng để bị cái gì tập kích.
Đám người Ám Lãng nghe vậy hết hồn. vội cảnh giác nhìn quanh.
Đi khoảng năm trăm thước bọn họ gặp cái xác thứ hai, nằm dưới đất, cũng là máu thịt bị hút sạch, chết vô cùng thê thảm.
Kim Thiền Tử lẩm bẩm:
- A di đà phật, hung thủ thật tàn nhẫn.
Nụ cười biếng nhác biến mất, khi Kim Thiền Tử nghiêm túc có sức hấp dẫn riêng, hèn gì sau khi đầu thai làm đám nữ yêu tinh bị mê mất hồn vía.
Một thiên tài Nam Vực kinh kêu:
- Các người mau nhìn kìa!
Tần Quân bản năng nhìn quanh, chân mày cau lại.
Cách hơn năm trăm thước từ khi nào tràn ngập khói đen, khói lan hướng bọn họ có xu hướng bao bọc họ lại.
Dương Tiễn hừ lạnh:
- Hừ! Tài mọn!
Dương Tiễn giẫm chân phải, lấy mọi người làm trung tâm đất bùn xới tung từ các hướng như sóng biển. Cả nhóm trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khói đen phía xa bị đất bùn đánh tan, tình hình đồ sộ như có động đất.
Mười tám Tinh Quan trong Quan Thiên Thần Cung sắc mặt âm trầm nhìn.
Một Tinh Quan cảm thán rằng:
- Xem ra Tiêu Quỷ của Hắc Tiêu sơn mạch cũng khó thoát khỏi cái chết.
Diêu Hư bí hiểm nói:
- Tiêu Quỷ tồn tại trong Quan Thiên Giới hàng vạn năm, là một trong những tù đồ xa xưa nhất. Nếu Tiêu Quỷ chết thì các tù đồ khác cũng sẽ có kết cục giống như nó, Quan Thiên Giới sẽ đại loạn.
Ý của Diêu Hư rất rõ ràng, hy vọng Đại Tinh Quan ngăn cản Dương Tiễn. Thực lực của Dương Tiễn đặt trong Quan Thiên Giới tựa như thần, sẽ làm chao đảo sự cân bằng.
Đại Tinh Quan mặt không biểu tình nhìn hình ảnh trong quả cầu ánh sáng.
Mấy Tinh Quan khác phớt lờ Diêu Hư, làm gã cắn răng.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Đi tiếp đi.
Tần Quân muốn xem đằng trước là thần thánh phương nào mà dám giả thần giả quỷ.
Kim Thiền Tử la lên:
- Chờ chút!
Mọi người dừng bước nhìn.
Biểu tình Kim Thiền Tử nghiêm túc nói:
- Đằng trước không may, chúng ta không thể tùy tiện đi tới.
Dương Tiễn châm chọc:
- Không may? Ngươi sợ chứ gì?
Kim Thiền Tử nheo mắt trực diện Dương Tiễn.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế của hai người tăng nhanh. Đám người Tần Quân giật mình lùi lại.
Trời, Kim Thiền Tử và Dương Tiễn sắp đánh nhau?
Tần Quân nóng nảy, hắn không ngờ Kim Thiền Tử bỗng cương cường, như thay đổi thành người khác. Có lẽ đây mới là con người thật của gã.
Tần Quân trầm giọng quát:
- Các ngươi hãy kiềm chế bản thân lại!
Hắn phải lập uy, để hai người sau này đừng gây gổ càng dữ hơn.
Trước kia cảnh giới mọi người ngang nhau nên còn hơi ngán ngại, Dương Tiễn thì khác, bản thân vô cùng cao ngạo cộng với thực lực siêu mạnh. Trong mắt Dương Tiễn trừ Tần Quân ra không chứa chấp bất cứ ai.
Thoạt trông Kim Thiền Tử lười biếng nhưng dù gì là nhị đệ tử của Như Lai, trong người có chính khí không sợ cường quyền.
Kim Thiền Tử trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi rất mạnh nhưng trong thiên địa luôn có vài thứ phải kiêng kị.
Kim Thiền Tử thầm hoảng, rốt cuộc Dương Tiễn mạnh đến mức nào?
Dù Kim Thiền Tử là Thái Ất Kim Tiên cảnh cửu trọng cường đại đứng trước mặt Dương Tiễn cũng cảm giác như ở trước cơn sóng dữ.
Dương Tiễn trầm giọng nói:
- Hừ! Ta chỉ biết trước thực lực tuyệt đối thì mưu kế gì cũng là giấy!
Nhìn Dương Tiễn gần như thiên chấp, Tần Quân liên tưởng truyền thuyết Dương Tiễn đào núi cứu mẫu. Dù Dương Tiễn muốn nghịch lại trời nhưng cuối cùng vẫn thần phục trước thiên uy của Ngọc Đế. Từ đó Dương Tiễn có tình có nghĩa biến mất, thay thế là Chiến Thần tư pháp vô tình.
Tần Quân bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, mỗi người bớt nói lại, các ngươi có tín ngưỡng của riêng mình, cần gì tranh chấp?