Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 610: Chương 610: Oán niệm khủng bố




Tần Quân thầm chửi thề, quả nhiên chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ. Không có tồn tại kiềm chế Nhị Lang Thần thì ma sát thế này sẽ vẫn xảy ra.

Kim Thiền Tử và Dương Tiễn nghe lời khép miệng lại, nhưng vẫn trừng nhau.

Tần Quân trầm giọng nói:

- Tiếp tục đi tới!

Đám thiên tài Ám Lãng thầm khâm phục. Tần Quân có thể áp chế Dương Tiễn, Kim Thiền Tử, đổi lại bọn họ sớm bị khí thế của hai người đè ép không nói nên lời.

Đoàn người tiếp tục đi tới, nhưng không khí trong đội trở nên kỳ lạ.

Khói đen bị Dương Tiễn một cước giẫm tán đi rất nhanh lại lan tràn, rõ ràng hướng đến nhóm Tần Quân, làm bọn họ hết sức căng thẳng.

Kim Thiền Tử đi cuối hàng, luôn lầm rầm niệm kinh Phật dường như đang tị húy cái gì.

Dọc đường đi gặp xác chết càng lúc càng nhiều, đều chết vì bị hút hết máu thịt. Nhìn biểu tình chết không nhắm mắt của bọn họ là biết khi còn sống gặp đau đớn nhiều cỡ nào.

Trong Quan Thiên Thần Cung.

Hắc Điệp Tiên Tử trầm ngâm nói:

- Hắc Tiêu sơn mạch có gì đó kỳ kỳ.

Các Tinh Quan khác cũng phát hiện kỳ lạ.

Đại Tinh Quan trầm giọng nói:

- Bên dưới Hắc Tiêu sơn mạch trấn áp vị kia oán niệm quá sâu, có xu hướng thành ma.

Ui!

Nghe thế tất cả Tinh Quan hút ngụm khí lạnh, bao gồm Diêu Hư.

Hắc Điệp Tiên Tử trầm giọng hỏi:

- Nếu vậy tại sao không phong tỏa Hắc Tiêu sơn mạch?

Hắc Điệp Tiên Tử khó thể tưởng tượng oán niệm của vị kia.

Đại Tinh Quan nhướng mày hỏi lại:

- Chúng ta có thực lực phong tỏa sao?

Hắc Điệp Tiên Tử không biết nên phản bác thế nào.

Quan Thiên Giới tồn tại độc lập, bị Giới Linh khống chế. Thật ra Quan Thiên Giới còn một thân phận khác là lao ngục Thần Điện.

Nhưng Quan Thiên Đại Hội chỉ tổ chức trên mặt đất, những tù đồ đều bị bắt nhốt, giam cầm. Với thực lực của thí sinh không thể cứu các tội nhân được. Ít nhất vạn năm qua ít khi có chuyện tù đồ bạo loạn, mỗi mùa Quan Thiên Đại Hội tổ chức rất thuận lợi.

Một Tinh Quan hỏi:

- Việc này không cần bẩm báo điện chủ sao?

Những người khác nhìn Đại Tinh Quan.

Đại Tinh Quan trầm giọng nói:

- Bẩm rồi, điện chủ nói yên lặng theo dõi kỳ biến, trước khi Quan Thiên Đại Hội kết thúc chúng ta không được nhúng tay.

Tâm tình Đại Tinh Quan bức bối, khó khăn lắm mới nhìn trúng một thiên tài kết quả đối phương rất có thể bị oán niệm của tù đồ giết, Đại Tinh Quan vui gì nổi.

Loại người như Tần Quân dễ dàng lĩnh ngộ thần thông, còn nhẹ nhàng vượt cấp đánh bại yêu nghiệt thiên tài Thiên Tiên cảnh thì biết đi đâu tìm người thứ hai?

Nghĩ vậy hai nắm tay Đại Tinh Quan siết chặt giấu trong ống tay áo.

***

Tần Quân không biết rằng nguy hiểm trước mắt làm Quan Thiên Thần Cung căng thẳng, dù biết thì hắn sẽ không quan tâm.

Nguy hiểm càng lớn món quà bất ngờ càng to, huống chi Dương Tiễn không căng thẳng, vẫn hùng dũng oai vệ hiên ngang đi đằng trước.

Hú hú hú!

Phía trước bỗng có tiếng quỷ hú khiến người nổi da gà.

Tần Quân cau mày, sắp xuất hiện?

Tần Quân bỗng thấy từng cái bóng trồi lên từ khói đen đằng trước, quỷ dị tựa như ảo giác. Trong chớp mắt vô số bóng đen hiện ra bao vây bọn họ.

Một thiên tài Nam Vực run giọng hỏi:

- Đó là cái gì?

Nhìn bóng đen không thấy rõ mặt mũi, lòng mọi người lạnh lẽo, Tần Quân cũng thầm hoảng.

Dương Tiễn hừ lạnh, tay phải lấy đao chiến thần ba mũi nhọn ra chậm rãi bước tới trước.

Dương Tiễn trầm giọng quát:

- Yêu nghiệt phương nào mau hiện hình!

Giọng như sấm sét đánh tan tác các bóng đen, nhưng giây sau chúng nó lại hiện ra, đuổi hoài không hết.

Kim Thiền Tử biểu tình trầm trọng quét mắt bốn phía dường như đang tìm kiếm cái gì.

Mặt đất rung bần bật, càng lúc càng kịch liệt. Đám người Tần Quân giật mình bay lên.

Nguyên sơn mạch bắt đầu nứt ra, các khe hở lan tràn, bóng đen quỷ dị bay ra từ cái khe, đều là hình người giống quỷ hồn, làm người xem da đầu tê dại.

Một giọng nói khủng bố nổ vang:

- Ngô không cam lòng . . . ngô hận . . . ngô hận!!!

Đám người Tần Quân bị chấn màng tai đau nhức, cảm giác trời đất quay cuồng suýt té xuống.

Mười tám vị Tinh Quan trong Quan Thiên Thần Cung rất căng thẳng.

Dương Tiễn nhìn chằm chằm bên dưới, vằn đỏ giữa trán chợt nổ tung mọc ra một con mắt rất đáng sợ.

Thiên Nhãn!

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Thì ra là một đoàn oán niệm đang quấy phá!

Dương Tiễn vung đao chiến thần ba mũi nhọn đâm xuống, vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất trăm dặm rung lên. Các thí sinh ở phía xa hết hồn.

Mặt đất dưới chân Tần Quân nổ tung, pháp lực khủng bố trùng kích, đất đá bay lên. Trong mắt đám người Tần Quân thì thiên địa như đang tan vỡ, thị giác hay thính giác đều bị rung động.

Giây sau có lực lượng vô hình bao bọc đám người Tần Quân, Dương Tiễn lắc mình biến mất.

Tần Quân cúi đầu thấy Dương Tiễn chui xuống lòng đất, xem bộ dáng thì gã không sợ thứ dưới lòng đất, hắn yên tâm.

Kim Thiền Tử nháy mắt đến sau lưng Tần Quân, vỗ chưởng lên trên:

- Bệ hạ cẩn thận!

Một bóng đen từ trên cao lao xuống bị chưởng đánh tan, Tần Quân giật nảy mình. Dù hắn vận chuyển Trận Đạo Bí Tự cũng không nhận ra bóng đen đánh lén, may nhờ Kim Thiền Tử không thì hậu quả khó thể tưởng tượng.

Tần Quân kinh sợ hỏi:

- Những bóng đen này là cái gì?

Biểu tình Kim Thiền Tử nghiêm túc nói:

- Là oán niệm, người chết có lẽ khi còn sống tu vi cao khủng khiếp nên sinh ra oán niệm cũng cực mạnh.

Đưa mắt nhìn khắp nơi là bóng đen không đếm hết, dưới trời sao, trong khói sương trông rất kinh dị.

Tần Quân hoang mang hỏi:

- Oán niệm?

Không lẽ ý của Kim Thiền Tử là những thứ này chỉ là ảo giác, oán niệm chế tạo tinh thần trùng kích? Nhưng nếu vậy tại sao Trận Đạo Bí Tự của hắn mất tác dụng, không phát hiện bóng đen đến gần?

Kim Thiền Tử cũng hoang mang, nhưng gã chắc chắn rằng tất cả là do oán niệm của một cường giả sau khi chết biến ra.

Rất nhanh lòng đất liên tục vang lên tiếng nổ, các cục đá to đất bùn bay lên cao, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc tựa như tận thế đến.

Hy vọng Dương Tiễn giỏi chút!

Tần Quân âm thầm cầu nguyện, bị Kim Thiền Tử nhắc nhở làm hắn sợ Dương Tiễn gục ngã.

Nhưng Tần Quân lo hơi dư, con người Dương Tiễn kiêu hãnh nhưng dù sao là Chiến Thần Thiên Đình, trải qua chiến đấu nhiều không đếm xuể, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, gặp đủ thứ chuyện Tần Quân không tưởng tượng được.

Ầm!

Một bóng đen bay lên mặt đất, Dương Tiễn theo sát sau đó.

Dương Tiễn lạnh lùng quát:

- Muốn trốn?

Dương Tiễn chộp hư không kéo bóng đen về, đám người Tần Quân đề phòng bóng đen đầy trời vừa nhìn hướng gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.