Liên tưởng các loại thần thông của Tần Quân thì họ càng tin sái cổ quan điểm này.
Tần Quân lấy một viên Đại La Phục Nguyên Đan ra cho Mông Điềm dùng. Gã cũng bị thương nặng, nếu tự tĩnh dưỡng thì phải mất nửa năm, một năm mới khỏe lại.
Thế là đoàn người tạm thời trú đóng trong sơn cốc.
Chờ Mông Điềm khỏe mạnh Tần Quân triệu tập Lý Tư, Vương Tiễn, Mông Điềm lên đỉnh núi nói chuyện.
Tần Quân cười hỏi:
- Nói đi, mấy năm qua các ngươi phát triển thế nào?
Đại Tần Hổ Quân và Kiền Chân Thần Quân gộp lại thành Tần, nhưng tướng quân Minh Kiếm Phong của Kiền Chân Thần Quân vắng mặt, Tần Quân lờ mờ đoán được kết cục.
Hơn một vạn năm, không phải mỗi người đều sống nổi, dù lúc bấy giờ Minh Kiếm Phong mạnh nhất.
Lý Tư bắt đầu kể ra, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo. Tần Quân càng nghe càng kinh ngạc.
Tần bây giờ đã phát triển thành vật khổng lồ, tu sĩ môn hạ thẩm thấu vào mấy chục vực, hàng ngàn tông môn, có thể dễ dàng nắm giữ tình báo thiên hạ.
Trung Hoang chỉ là nơi Tần nhằm vào gần đây, phái tu sĩ đến chưa được một phần mười.
Theo Lý Tư thống kê nguyên Tần có ngàn vạn tu sĩ, đương nhiên đa số là tu sĩ cấp thấp, hô một tiếng thì diệt vực dễ như chơi. Đương nhiên so sánh với cực phách Minh Vương điện thì còn kém chút.
Tần Quân híp mắt hỏi:
- Minh Kiếm Phong chết như thế nào?
Trong lòng Tần Quân đã tính chuyện sắp xếp Tần.
Tần ở trong tối, Thiên Đình Đại Tần ngoài sáng, đây mới là cách phát triển tốt.
Mông Điềm nghiến răng nói:
- Hắn vì cứu chúng ta nên tự bạo ngăn Vương Tứ, Lạc Băng Tốn, Bách Mục Yêu Quân lại.
Đại La Kim Tiên tự bạo đủ hủy một nửa Trung Hoang, khiến nhóm Vương Tứ luống cuống tay chân.
Tần Quân nhíu chặt mày, mắt tràn đầy sát ý.
May mà Vương Tứ, Lạc Băng Tốn, Bách Mục Yêu Quân đã chết, coi như báo thù cho Minh Kiếm Phong.
Tần Quân hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng:
- Các ngươi làm sao đột phá Đại La Kim Tiên?
Nếu chỉ có một người đột phá còn dễ nói. Vương Tiễn, Lý Tư, Mông Điềm, Long Đế, Minh Kiếm Phong đều đột phá Đại La Kim Tiên, sự việc không đơn giản là ngẫu nhiên.
Long Đế thành thật trả lời:
- Không dám giấu diếm bệ hạ, chúng ta từng đi Phần Khư, ngẫu nhiên vào huyệt của đại năng thượng cổ, lấy được cơ duyên.
Nói đến Phần Khư làm mắt Long Đế sáng rực, Lý Tư, Vương Tiễn, Mông Điềm cũng vậy.
Phần Khư.
Tần Quân sờ cằm suy tư. Hắn biết Phần Khư, nó nằm trên Hùng Chủ bảng.
Hạng ba Hùng Chủ bảng là Viêm Hoàng, lửa cháy ngập trời, chủ Phần Khư.
Vương Tiễn cười khổ nói:
- Phần Khư nằm ở nơi rất xa, dọc đường phải xuyên qua Vô Tận Hải Vực. Trước kia chúng ta mất năm trăm năm mới đi về một lần.
Lý Tư gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nghe nói xưa thật xưa Phần Khư là chiến trường của thần tiên đại chiến, nó ẩn giấu nhiều cơ duyên, nhưng nguy hiểm cũng lớn. Viêm Hoàng chủ của nó xưng bá đất Phần Khư, nếu chọc giận Viêm Hoàng thì kết cục rất thảm.
Viêm Hoàng.
Mắt Tần Quân hấp háy thầm nhớ cái tên này. Tần Quân không ngừng biến mạnh, sẽ có ngày hắn tiếp xúc vị hùng chủ cái thế này.
Viêm Hoàng thứ hạng cao hơn Kiếm Chủ một bậc trên Hùng Chủ bảng, thực lực sâu không lường được.
Tần Quân đổi đề tài, hắn hỏi:
- Thần Mộ ở đâu? Khi nào mở ra?
Tần Quân không định hỏi rõ ràng sự phát triển của Tần, về sau Tần chỉ là binh khí trong tay hắn, chỉ chỗ nào nó đánh nơi đó là được. Mỗi người có cơ duyên và bí mật của mình, chèn ép quá ngược lại không hay.
Lý Tư lắc đầu nói:
- Không rõ ràng, nghe nói nếu Thần Mộ mở ra thì nguyên Trung Hoang sẽ cảm ứng được, phỏng chừng trong thời gian gần đây.
Tần Quân gật đầu, hắn tạm thời không cách nào tìm đến Yêu Tổ, vừa lúc nương Thần Mộ mở ra tiêu diệt gã. Thuận tiện thống nhất Yêu Khư, dù sao Yêu Khư cách Trung Hoang khá gần.
Tần Quân bí hiểm hỏi:
- Các ngươi có cái nhìn gì về Minh Vương điện?
Lý Tư rùng mình, đoán ra ngay ý định của Tần Quân, gã cố nén kích động hỏi:
- Bệ hạ định thay thế Minh Vương điện?
Long Đế, Vương Tiễn, Mông Điềm trợn tròn mắt nhìn Tần Quân.
Tần Quân cười nói:
- Đúng rồi, chúng ta giải quyết tận gốc Minh Vương điện, tốt nhất đừng truyền tin tức ra ngoài. Minh Vương điện vẫn là Minh Vương điện, Tần thì vẫn là Tần. Thiên Đình Đại Tần của trẫm sẽ giữ khoảng cách với các ngươi.
Nụ cười của Tần Quân đầy tính xâm lược, hùng tâm trong lời nói khiến đám người Lý Tư sôi trào máu nóng.
Nếu thật sự thành công thì đây sẽ là một bàn cờ lớn!
Tần Quân mỉm cười nói:
- Việc này càng ít người biết càng tốt. Bốn người các ngươi mang theo Văn Trọng, phụ trợ Văn Trọng leo lên vị trí điện chủ!
Đội của hắn đã sớm công khai, chỉ có Văn Trọng là lạ mặt sẽ không gây nghi ngờ. Kiếm Chủ, Yêu Tổ cũng không biết Văn Trọng.
Mông Điềm hưng phấn nói:
- Bây giờ hành động?
Tần Quân xua tay cười nói:
- Chờ xác định Kiếm Chủ rời khỏi rồi mới hành sự.
Kiếm Chủ quá mạnh, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt năm người Mông Điềm.
- Các ngươi hãy giải tán tu sĩ Tần, ẩn núp trong mỗi góc Trung Hoang, thu thập tình báo liên quan Minh Vương điện, Thần Mộ thay trẫm!
- Tuân lệnh!
Một âm mưu thổi quét Trung Hoang, Minh Vương điện từ đây sinh ra.
***
Bảy ngày qua mau, dưới bầu trời trong xanh.
Đám người Tần Quân tu luyện gần sơn cốc, mấy vạn tu sĩ Tần đã rời đi. Vương Tứ đã chết, Minh Vương điện rơi vào hỗn loạn nên sẽ không tiếp tục truy sát bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tần Quân liên tục vỗ chưởng vào vách núi. Đại Chu Thiên Toái Sơn Chưởng đánh ngọn núi cao ngàn trượng trước mặt hắn rung bần bật.
Hậu Nghệ nhíu mày nói:
- Bộ chưởng pháp này không đơn giản!
Dương Tiễn, Văn Trọng, Bạch Trạch, Lý Tư, Long Đế, Vương Tiễn, Mông Điềm đứng bên cạnh. Trọng Minh Điểu thì xoay vòng trên trời tự chơi.
Đại Chu Thiên Chưởng là thần thông tuyệt đỉnh không thua gì Đại Đạo Sinh Thiên Luân, Hậu Nghệ Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn cũng không nhìn thấu.
Một chưởng nhìn như đơn giản thật ra ẩn chứa uy lực vô cùng, nếu đặt trong cùng đẳng cấp thì tuyệt đối là vô địch.
Đại Chu Thiên Chưởng không chỉ có lực phá hoại khủng bố, nếu đánh trúng kẻ địch sẽ hấp thu pháp lực từ địch biến thành của mình, khiến người càng chiến càng mạnh không bao giờ kiệt sức.
Đương nhiên Tần Quân không tiết lộ ra điều này, dù có là bộ hạ mà hắn tin tưởng nhất.
Bùm!
Lúc này chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ rung trời.
Mọi người quay đầu nhìn, bao gồm Tần Quân.
Phương xa dâng lên tòa thành đồng cổ hùng vĩ dính đầy đất bùn, từng khối nham thạch tách rời rớt xuống như mưa to.
Dù cách mấy trăm dặm vẫn thấy tòa thành rất lớn, càng đừng nói đứng trước nó.