Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 869: Chương 869: Viêm Hoàng




Nếu vào kiếp trước hỏi gã câu này, Hậu Nghệ sẽ dứt khoát đáp ngay:

- Sống vì phụ thần sống lại!

Phụ thần của Hậu Nghệ cũng là phụ thần của Vu tộc, Bàn Cổ.

Bàn Cổ khai thiên, tinh huyết biến thành mười hai Tổ Vu, mắt trái là mặt trời, mắt phải là trăng. Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất là hai con Kim Ô được sinh ra trên mặt trời.

Tổ Vu bắt chước Bàn Cổ dùng tinh huyết sáng tạo Đại Vu, bao gồm Hậu Nghệ, rồi mới sáng lập Vu tộc to lớn. Vì tinh huyết của Bàn Cổ nên Vu tộc giống Bàn Cổ nhất.

Thấy Hậu Nghệ mờ mịt, Tần Quân cười nói:

- Đời này ngươi hãy sống vì bản thân đi! Theo trẫm chinh chiến ba ngàn thế giới, giết hết cường địch, bước lên độ cao kiếp trước ngươi không đạt tới, đi xem thế giới ngươi chưa thấy, một thế giới càng rộng lớn!

Hậu Nghệ nghe Tần Quân nói, mắt lấp lóe tia sáng. Đám Bạch Trạch cũng vậy.

Sống lại một kiếp người đại biểu cho hy vọng mới.

Bọn họ nghe Tần Quân nói mà máu nóng sôi sục, rất muốn đột phá đỉnh cao, trở nên mạnh hơn nữa.

Văn Trọng mới đến không lên tiếng, biểu tình phức tạp nhìn Tần Quân, rất phục lời hắn nói.

Vị chủ công này tuy trẻ tuổi nhưng hùng tâm vạn trượng, biết cách lung lạc lòng người, sau này chắc chắn thành việc lớn.

Tần Quân phất tay phóng khoáng cười nói:

- Đi thôi, trước tiên tìm Mông Điềm, triệu tập Tần sau đó đi kiếm Yêu Tổ tính sổ!

Tần Quân nhìn hướng Hậu Nghệ, hào hùng hỏi:

- Hậu Nghệ, trẫm hỏi ngươi, có tự tin chiến thắng Yêu Tổ không?

Hậu Nghệ bá đạo tự phụ đáp:

- Trong vòng ba mũi tên sẽ lấy mạng chó của Yêu Tổ!

Đám người Dương Tiễn hút ngụm khí lạnh.

Hôm qua bọn họ mới trải qua uy thế của Yêu Tổ, không ngờ Hậu Nghệ dám vỗ ngực bảo đảm như vậy.

Bạch Trạch không ngạc nhiên, vì nàng biết Hậu Nghệ có bản lĩnh đó.

Tần Quân vào kiệu vàng, chín con rồng kéo kiệu bay lên trời. Đám người Hậu Nghệ mang theo Đế Vệ quân cưỡi mây bay.

***

Trong một sơn cốc, Mông Điềm và mấy vạn tu sĩ Tần đang tĩnh dưỡng, bọn họ thảo luận về tiếng rống vừa rồi.

- Vị Hậu Nghệ đó có lai lịch gì? Chỉ nghe tiếng rống đã bá đạo đến thế.

- Chắc là cường giả tuyệt thế, cái tên Hậu Nghệ sẽ truyền khắp Trung Hoang!

- Ài, không biết hai vị chủ công thế nào rồi.

- Yên tâm đi, Long Đế đã đi cứu họ.

Nghe đám thuộc hạ tám chuyện, trong lòng Mông Điềm táo bạo, cộng với tiếng rống của Hậu Nghệ khiến gã càng bất an. Chỉ nghe tiếng gầm là Mông Điềm biết mình không đánh lại người ta, nếu Hậu Nghệ là người của Minh Vương điện thì tình cảnh của Long Đế, Lý Tư, Vương Tiễn càng khốn khó hơn.

Bọn họ ở trong sơn cốc này đã ngăn cách với thế gian, chưa biết Vương Tứ đã bị giết.

Minh Vương thành.

Kiếm Chủ ngồi khoanh chân giữa không trung đình viện, nhíu chặt mày thì thào:

- Hậu Nghệ? Chưa từng nghe qua.

Tiếng rống của Hậu Nghệ làm Kiếm Chủ cảm giác nguy hiểm, chứng minh đối phương cực mạnh.

Từ khi nào thiên địa này ra một siêu cường giả như vậy?

Kiếm Chủ không nghĩ ra, cũng không tìm theo hướng phát ra thanh âm, bởi vì không cần thiết. Hai bên không oán không thù, tính cách Kiếm Chủ khá lạnh nhạt.

Trong Minh Vương thành ồn ào chộn rộn, mọi người bàn tán về cái tên Hậu Nghệ, náo nhiệt còn hơn cuộc chiến của Kiếm Chủ và Yêu Tổ ngày hôm qua.

Trận chiến hôm qua thanh thế chấn động nguyên Trung Hoang, tất nhiên sẽ có đủ loại tin đồn. Nhưng không ngờ hôm nay xuất hiện một cường giả bí ẩn.

Cái tên Hậu Nghệ đã oanh động Trung Hoang, bắt đầu lan nhanh hướng vực xung quanh.

***

Trong một hang núi.

Yêu Tổ đang dùng phép thuật liên lạc với Yêu Khư. Trước mặt Yêu Tổ là một tấm gương ngưng tụ bằng yêu khí, một đám yêu vương đứng ở bên trong, bối cảnh là đại điện. Bọn họ xếp thành hai hàng, trong đó có Lục Nhĩ Mi Hầu.

Yêu Tổ trầm giọng nói:

- Thần Mộ sắp mở ra, Lục Nhĩ Mi Hầu, Nam Phong, Xích Quỷ, Huyền U, bốn người lập tức đến Trung Hoang chi viện!

Bị Kiếm Chủ uy hiếp cộng thêm bối cảnh của Tần Quân làm tâm tình Yêu Tổ rất tệ.

Yêu Tổ chỉ có thể cầu nguyện Tần Quân đã rời khỏi Trung Hoang, đừng nhúng tay vào Thần Mộ. Tính cách Kiếm Chủ cao ngạo không tin thần, chắc chắn sẽ không chen chân vào Thần Mộ. Nhưng vì phòng ngừa Yêu Tổ vẫn phải triệu tập một số cường tướng đến chia sẻ áp lực.

Yêu vương bị điểm danh đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Mặt Lục Nhĩ Mi Hầu đầy đấu chí, những nhiệm vụ trước nó luôn thất bại, lần này phải thành công.

Yêu Tổ phất tay xua tan yêu kính, cau mày suy tư.

Yêu Tổ khẽ nói:

- Hậu Nghệ đó là thần thánh phương nào? Hy vọng sẽ không ảnh hưởng kế hoạch của bổn tọa.

Nghĩ đến tiếng rống của Hậu Nghệ làm Yêu Tổ rùng mình, nhưng Thần Mộ rất quan trọng với gã. Yêu Tổ từng đi sâu vào Thần Mộ, nhặt được hai khối thần cốt, tu vi tăng mảng lớn. Một khối thần cốt Yêu Tổ cố ý tặng cho Vương Tứ, bên trong vốn chứa truyền thừa thần thông nhưng đã bị gã dùng nên xem như rác. Tuy nhiên Vương Tứ không biết điều đó, còn tưởng là bảo bối nên mới đồng ý kết liên minh tạm thời với Yêu Tổ.

Yêu Tổ cảm thán rằng:

- Thật là gió mây nổi lên, không biết bổn tọa có thể chống qua kiếp nạn lớn lần này được không.

Ánh mắt Yêu Tổ nặng trĩu ưu tư, chìm trong hồi ức.

***

Hai ngày sau.

Nhóm Tần Quân thuận lợi đến sơn cốc chỗ Mông Điềm ẩn náu, khi thấy Tần Quân thì vẻ mặt gã tràn đầy không dám tin, vui mừng xông tới trước mặt hắn, quỳ một gối xuống.

Mông Điềm cố nén kích động kêu lên:

- Tham kiến bệ hạ!

Mấy vạn tu sĩ trong hiệp cốc mắt tròn mắt dẹt, lần đầu tiên bọn họ thấy Mông Điềm thất thố quỳ trước một người.

Không lẽ thanh niên này là bệ hạ trong truyền thuyết của Tần?

Lúc họ mới tham gia Tần thì tu sĩ quản lý họ đã tẩy não rằng: Thế lực Tần lấy bệ hạ làm chủ.

Nhưng bệ hạ là ai thì đã thành bí ẩn của Tần trong vạn năm qua.

Vương Tiễn trầm giọng quát:

- Còn không mau quỳ xuống hành lễ! Quên ngày thường ta dạy các ngươi như thế nào!?

Thanh âm như sấm làm sơn cốc chấn động.

Nay bên cạnh Tần Quân có nhiều cường giả, Vương Tiễn không sợ lộ vị trí của Tần.

Mấy vạn tu sĩ nghe lời vội quỳ xuống đồng thanh kêu lên:

- Tham kiến bệ hạ! Bệ hạ thọ cùng trời đất, muôn đời vô cương!

Tiếng rống của mấy vạn người hòa cùng nhau quanh quẩn trong sơn cốc, rung động lòng người.

Tu sĩ qua lại trong mười dặm giật nảy mình, tưởng bị trúng mai phục.

Tần Quân phất tay cười nói:

- Hãy bình thân, một vạn năm đã qua, không ngờ Tần có nhiều người như vậy, không sai! Không sai!

Đám người Dương Tiễn. Bạch Trạch ngó nhau.

Một vạn năm?

Chẳng phải Tần Quân mới mười tám tuổi sao, không lẽ tên này là lão yêu chuyển thế?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.