Trong Lạc Càn Điện đã hóa thành khu phế tích, Tần Quân nhìn đám người Chu Lương cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới, con mồi biến thành thợ săn!
Đám người Chu Lương, Trương Lôi Đình, Phỉ Ngọc Thụ đều trầm mặc chống đỡ. Ngạo Vô Kiếm lộ ra vẻ mặt hài hước. Hình như từ lâu hắn đã đoán được tình thế sẽ phát triển trở thành hiện tại.
Tần Quân lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương. Các cường giả Thần Kiếm Đường trong mắt hắn chính là giá trị kinh nghiệm đỏ. Nếu như giết chết bọn họ, Tần Quân chẳng phải là từ từ đột phá cảnh giới sao?
- Tần Quân, ngươi vẫn nên rời khỏi đây. Bây giờ là cơ hội tốt.
Ngạo Vô Kiếm đi ra khuyên nhủ. Hắn biết rõ về sự khủng khiếp của Lạc Hoàng. Hơn nữa bên trong ngọn núi hoàng cung vẫn che giấu một lão quái vật. Một khi Sa Ngộ Tĩnh bị thua, chờ đợi Tần Quân chính là cơn ác mộng.
Nhân lúc bây giờ rời đi, mới là thượng sách.
Tần Quân hừ lạnh một tiếng. Có Sa Ngộ Tĩnh ở đây, hắn sợ cái lông?
Phía sau còn có một vị Thái Bạch Kim Tinh Thiên Tiên Cảnh tầng bốn đang chạy tới. Cho dù bên trong ngọn núi hoàng cung này có lão quái vật chạy đến cũng phải quỳ!
Hôm nay, Tần Quân liền muốn dạy hoàng triều Nam Trác cách đối đãi, khiến cho bọn họ biết ai mới là ba ba!
- Hắc Bạch Vô Thường!
Tần Quân cười lạnh quát. Một phong thái nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt ngạo nghễ, trong nháy mắt được thể hiện. Sau khi nhìn thấy, Chúc Nghiên Khanh và Du Phượng Hoàng ở phía sau không nhịn được ánh mắt lộ ra vẻ mê say.
Đối mặt với nhiều cường giả, Lạc Hoàng thần uy mênh mông cuồn cuộn như vậy, Tần Quân vẫn chắc chắn nắm phong thái cường thế, phần ý chí chiến đấu này đủ để mê đảo thiếu nữ hoài xuân.
- Có thuộc hạ!
Hắc Bạch Vô Thường trăm miệng một lời nói. Nụ cười dữ tợn trên mặt hai người đều tương tự với nhau. Khác nhau chỉ là màu da mà thôi. Hai tay bọn họ đều cầm dây xích truy hồn và liêm đao đoạt mạng. Đối mặt với các vị cường giả của Thần Kiếm Đường, trong mắt đều là vẻ hài hước nhìn về phía con mồi.
Sáu đại tông môn còn lại vẫn duy trì trạng thái xem cuộc vui. Tông môn và hoàng triều chỉ là dựa vào vào nhau. Ngoại trừ Thần Kiếm Đường ra, tông môn còn lại cũng không có trung thành bán mạng cho hoàng triều. Lại giống như ba đại tông môn bên trong vương quốc Càn Nguyệt, địa vị của bọn họ vốn là ngang hàng cùng hoàng thất Nam Trác. Chỉ có điều hiện tại thế của Lạc Hoàng mạnh mẽ hơn mà thôi.
- Khiến cho bọn họ nằm úp sấp cho ta. Lưu lại một hơi thở để cho ta tới giết!
Tần Quân phất tay nói. Hắc Bạch Vô Thường tuân lệnh, sau đó liền vọt tới trước. Tốc độ bọn họ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Chu Lương và Trương Lôi Đình ra tay trước chống đỡ. Tu vi của bọn họ đều cao hơn hơn Hắc Bạch Vô Thường, tất nhiên có lòng tin đối mặt. Đáng tiếc Hắc Bạch Vô Thường chính là quỷ thần, cứng đối cứng là không thể thực hiện được.
Ầm...
Chu Lương lấy ra phương thiên họa kích, ném về phía Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường trong nháy mắt biến mất, khiến cho Chu Lương đập vào khoảng không, lực lượng vạn quân đập xuống đất, trực tiếp đập sập toàn bộ nền Lạc Càn Điện, đám người Tần Quân rơi xuống theo.
Cũng may Tần Quân đã đột phá Kim Đan Cảnh, nhanh chóng liền ổn định thân hình ở trên không trung. Những người khác cũng vậy, mặc dù là Tần Vân cũng đúng lúc lấy ra pháp khí bay.
- Các ngươi rời đi trước!
Thấy đá không ngừng rơi xuống, Tần Quân nhìn ba người Chúc Nghiên Khanh trầm giọng kêu lên. Các nàng ở chỗ này chỉ khiến Tần Quân chiến đấu phân tâm.
Ba người Chúc Nghiên Khanh tất nhiên hiểu rõ đạo lý, vội vàng rời đi.
Đúng lúc này, các trưởng lão Thần Kiếm Đường khác kéo về phía Tần Quân. Hắc Bạch Vô Thường bị kìm chế, vừa lúc cho bọn họ cơ hội.
Tần Quân vội vàng phát động thuật điều khiển sương mù đằng vân, nhanh chóng bay đi. Thế nhưng những cường giả này chí ít đều là Hóa Hư Cảnh, rất nhanh liền đuổi theo.
- Thật sự coi lão tử là con mèo bệnh sao!
Tần Quân quay đầu lại chính là phun ra tam muội chân hỏa. Thân là cường giả Hóa Hư Cảnh làm sao có thể khiếp sợ pháp thuật hỏa diễm của con kiến hôi Kim Đan Cảnh?
Các yrưởng lão Thần Kiếm Đường cười lạnh liền trực diện với tam muội chân hỏa đi. Rất hiển nhiên Phỉ Ngọc Thụ cũng không đem chuyện tam muội chân hỏa báo lên. Về phần nguyên nhân, Tần Quân không được biết.
Mặc dù là cường giả Hóa Hư Cảnh thì như thế nào?
Bị tam muội chân hỏa quấn lên, cũng phải rơi một lớp da!
- A a a a...
- Đây là lửa gì?
- Các ngươi là heo sao, vì sao không né tránh?
Bị tam muội chân hỏa quấn lên, các trưởng lão Thần Kiếm Đường phát ra hoảng sợ tiếng kêu thảm thiết. Đương nhiên chỉ có bốn người trúng chiêu, những người khác vẫn lao vọt về phía Tần Quân.
Trong đó có một lão già chính là Tây Môn Tịch đại trưởng lão Thần Kiếm Đường. Hắn trực tiếp vung chưởng về phía Tần Quân. Pháp lực cường đại ngưng tụ thành cự chưởng màu tím đánh về phía sau lưng Tần Quân. Trong điện quang hỏa thạch, Thái Bạch Kim Tinh bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Tần Quân, phất trần vung lên liền dễ dàng hóa giải được cự chưởng màu tím của Tây Môn Tịch.
- Dám mưu hại điện hạ nhà ta, tội ác tày trời!
Thái Bạch Kim Tinh phe phẩy phất trần trừ tà, cười nói. Chỉ là nụ cười của hắn lạnh như vậy. Đừng thấy Thái Bạch Kim Tinh xử sự bao giờ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Đó là bởi vì đối phương có giá trị. Nếu như không có bị hắn nhìn trúng, người này cao ngạo lạnh lùng không kém gì Nhị Lang Thần.
Đối mặt với sự uy hiếp của Thái Bạch Kim Tinh, mặc dù tim Tây Môn Tịch có chút đập nhanh, nhưng không e ngại. Dù sao hắn là cường giả đứng hàng thứ mười trong hoàng triều Nam Trác, đại trưởng lão Thần Kiếm Đường. Nếu như lúc này hắn khiếp sợ chiến đấu, sau này truyền đi hắn còn lăn lộn thế nào?
Sau đó còn có người nào sẽ sùng bái mà bái nhập Thần Kiếm Đường nữa sao?
- Ít miệng lưỡi thôi!
Tây Môn Tịch hừ lạnh nói. Trong khi nói chuyện, hắn liền lấy ra một cây trượng bằng cành gô, bình thường không có gì lạ, giống như nhặt được từ ven đường. Nhưng rất nhanh liền xuất hiện làn khói xám quỷ dị. Ngay sau đó hắn liền vọt về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Có Thái Bạch Kim Tinh ở đây, Tần Quân còn cần phải chạy nữa sao?
Chỉ nghe hắn dừng lại ở sau lưng Thái Bạch Kim Tinh, giễu cợt nói:
- Lão cẩu, nếu như ngươi có thể trong tay Kim Tinh đại tiên của ta chống đỡ nổi ba chiêu, tính là ta thua!
Ba chiêu?
Tây Môn Tịch mặc dù tính tình có tốt tới mấy, cũng chịu không nổi sự khiêu khích khinh thường như vậy. Huống gì đối phương còn là loài bò sát nhỏ hắn có thể tiện tay bóp chết.