Hắn đột nhiên chú ý tới xung quanh có rất nhiều ánh mắt nóng rực đang tập trung lên người Hằng Nga, dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Nguyệt Thần, đám phàm phu tục tử đương nhiên khó mà kháng cự nổi.
Hằng Nga hừ lạnh một tiếng, đám tu sĩ đang nhìn chằm chằm vào nàng chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên cuồn cuộn, thần hồn chấn động, vội vã thu hồi tầm mắt.
Tiếng hút khí lạnh vang lên khắp xung quanh, rõ ràng là đám tu sĩ kia cũng không thể ngờ một nữ tử tuyệt sắc như vậy lại có tu vi cao cỡ này.
Dịch lão đầu hùng hùng hổ hổ nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ta móc mắt của các ngươi bây giờ.
Tên này chẳng cố kỵ chút nào, trực tiếp mở miệng mắng thẳng ra, lập tức chọc giận không ít người.
Bọn họ không thể trêu vào Hằng Nga, lẽ nào lại sợ một tên ăn mày hay sao?
- Tên ăn mày thối kia, miệng lưỡi sạch sẽ chút đi!
- Ngươi có tin ta lột da ngươi bây giờ không?
- Hừ, kẻ như ngươi mà cũng xứng tới Thánh Triều sao?
Vô số tên tu sĩ tức giận mắng chửi, nếu như không phải lo lắng ở trên phi đảo cấm không được tự tiện đánh nhau thì Dịch lão đầu đã sớm bị vây công rồi.
Dịch lão đầu không chút sợ hãi bình thản ngoáy mũi, trên mặt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng lão thổi một hơi cũng có thể phá hủy toàn bộ phi đao, lão lại càng muốn khiêu khích kẻ thù hơn.
Có thể thấy được lão già này ham chơi tới cỡ nào.
Cứ như vậy, Dịch lão đầu lại bắt đầu đấu võ mồm với một đám tu sĩ.
Tần Quân đứng một bên xem, không muốn bị dây vào, rất nhanh, Cửu Linh Nguyên Thánh liền dẫn theo một tên thanh niên quay về, ở Thánh Triều cũng có không ít yêu vương biến hình, nhưng bình thường không dám kiêu ngạo chút nào, dù sao thì ở bên trong Thánh Triều, địa vị của nhân tộc cao hơn yêu tộc, cho dù là yêu vương thì bất quá cũng chỉ là nô lệ mà thôi.
- Thả ta ra! Ngươi muốn làm trái thánh pháp sao!
Người thanh niên này giãy nảy trong tay Cửu Linh Nguyên Thánh, gã mặc quần áo vải thô, thoạt nhìn chỉ là tạ dịch, nhưng đối mặt với một vị yêu vương mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, có thể thấy được sự cao ngạo đã ăn sâu vào tận trong xương tủy của đám người Thánh Triều rồi.
- Mang bọn ta tới thánh thành, không thì chết!
Cửu Linh Nguyên Thánh hơi dùng sức một chút, siết cho cổ của tên thanh niên này đau đớn kịch liệt, hai tay điên cuồng cào cấu Cửu Linh Nguyên Thánh, cũng không phải gã to gan, mà là phản xạ có điều kiện của thân thể.
Tần Quân cười nói:
- Đừng có siết chết hắn.
Trước khi tới đây, hắn đã từng nói qua điểm mấu chốt của mình, chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội là được rồi, nhưng nếu như kẻ nào dám ngăn cản hắn thì trực tiếp tiêu diệt, không cần lo tới lửa giận của Thánh Triều.
Tần Quân chỉ chờ cho chọc giận Thánh Hoàng, hai bên biến thành quan hệ đối địch, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Lúc này, vô số binh sĩ ập tới, phi đảo cấm đánh nhau, pháp quy nghiêm cẩn, thậm chí không màn thân phận của hai bên.
- Dừng tay! Mau buông hắn ra, bằng không ta sẽ xử quyết các ngươi ngay tại chỗ!
Một nam tử mặc trọng giáp màu đen trầm giọng quát, gã có dáng người cao to như một tòa tháp sắt đứng chắn trước mắt đám binh sĩ.
Tần Quân mỉm cười nhưng không hề mở miệng.
Cửu Linh Nguyên Thánh hừ lạnh nói:
- Ta chỉ hỏi thăm tên này xem đi đường nào tới Thánh Triều, hắn lại mở miệng mắng ta, loại người này sống để làm gì?
Gã vừa nói ra thì tất cả tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt rất cổ quái.
Thánh Thành đúng là có quy định không cho phép yêu thú bước vào, nghe nói đương kim Thánh Hậu không thích yêu tộc, cho nên Thánh Hoàng mới ban ra lệnh này.
Nay con sư yêu này cư nhiên lại muốn tới Thánh Thành, quả thực là chán sống rồi mà.
Cửu Linh Nguyên Thánh mặt sư tử mình người, khiến cho người ta nhìn qua liền nhận ra thân phận của gã.
- Đi thôi!
Tần Quân cũng không thèm nhìn tới đám binh sĩ của phi đảo kia, xoay người nói, mọi người cũng không có ý kiến gì, Cửu Linh Nguyên Thánh trực tiếp dùng yêu phong, bao vây tất cả mọi người dùng khí thế cực nhanh bay đi.
Đám binh sĩ còn chưa kịp phản ứng lại, bao gồm cả tên nam tử mặc giáp đen kia.
Đám tu sĩ vây xem hai mặt nhìn nhau, cư nhiên có người dám không đếm xỉa gì tới thánh pháp?
- Truyền lệnh cho Phù Không thành chủ, truy sát tên yêu tộc kia cùng với đồng bọn của hắn!
Tên nam tử mặc giáp đen trầm giọng quát, khu vực phi đảo này được gọi chung là Phù Không Thành, là một trong những khu vực truyền tống lớn tới Thánh Triều, nếu như có người dám gây sự ở nơi này thì đều không có kết cuộc tốt đẹp gì, dù cho đối phương có mạnh tới đâu nữa thì cũng vậy.
Đang lúc nói chuyện, tên nam tử mặc giáp đen gỡ một hạt châu trên đầu khôi xuống, bên trong ghi lại gương mặt của mấy người Tần Quân.
Cùng lúc đó, bên trong yêu phong, tên thanh niên áo vải kia run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn về phía Cửu Linh Nguyên Thánh nói:
- Đừng giết ta… đừng giết ta…
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chỉ đường, đợi tới lúc tới Thánh Triều thì ta sẽ thả ngươi ra.
Tần Quân thản nhiên nói.
Hắn cũng không muốn đi lòng vòng khắp nơi, thật sự như vậy thì phải lãng phí biết bao nhiêu thời gian đây chứ?
Nghe Tần Quân nói vậy, thanh niên áo vải mới nhìn về phía hắn, không ngờ người làm chủ không phải con sư yêu kia mà là gã thiếu niên này.
- Ngươi…. rốt cuộc là ai?
Thanh niên áo vải cắn răng hỏi, đối phương dám không để ý gì tới thánh pháp, hoặc là vì bản thân hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, hoặc là hắn bị ngu.
Gã sống ở Phù Không Thành này mấy chục năm, nhưng rất ít khi nhìn thấy kẻ ngu.
Tần Quân không để ý tới gã, chỉ ngồi phịch xuống, bắt đầu luyện công.
Dịch lão đầu cười quỷ dị đi tới trước mặt tên thanh niên áo vải nọ, dọa gã sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
- Để cho ta tới chơi với ngươi một chút đi vậy.
Dịch lão đầu xoa xoa hai tay, lão vốn chỉ nói đùa, nhưng Tần Quân và Cửu Linh Nguyên Thánh nghe thấy mà khóe miệng không khỏi co giật.
Cùng lúc đó, từng đạo quang hồng đang đuổi theo đám người Tần Quân, mỗi một cỗ đều không yếu hơn Chân Tiên cảnh, khí tức tụ lại cùng một chỗ, vô cùng khủng bố, khiến cho gió cuốn mây tan.
- Bệ hạ, đằng sau có mười hai tên tu sĩ Chân Tiên cảnh đang đuổi theo, đoán chừng là những kẻ chấp pháp ở khu vực này.
Cửu Linh Nguyên Thánh mở miệng nói, Tần Quân nghe xong thậm chí còn không thèm mở mắt ra, tùy ý nói:
- Đánh bọn họ đi, đừng hạ sát thủ là được rồi.
Đối với những kẻ không thù không oán, Tần Quân vẫn rất khoan dung, đứng ở lập trường của những kẻ chấp pháp ở đây thì những việc này là bổn phận của bọn họ.