Tần Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn gã rồi mỉm cười, hắn tự cho là mình cười tươi tỏa nắng lắm, nhưng lại khiến cho người mặc hắc bào sởn cả tóc gáy.
Rất nhanh, truyền tống môn đi tới Thánh Triều liền được thôi động xong, một tên binh sĩ mặc ngân giáp khẩn trương nói:
- Truyền tống môn đã xong rồi, ngài có thể đi rồi…
Tần Quân thản nhiên gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người Cửu Linh Nguyên Thánh, Hằng Nga và Dịch lão đầu đi vào bên trong truyền tống môn.
Đợi sau khi bọn họ rời đi rồi, bốn gã binh sĩ mặc ngân giáp mới thả lỏng một chút, bọn họ nhìn về phía người mặc hắc bào kia, vẻ mặt nháy mắt lại trở nên uy nghiêm, trầm giọng hỏi:
- Người tới là ai?
Thái độ một trời một vực khiến cho khóe môi của người mặc hắc bào co giật.
Nhưng bốn gã binh sĩ ngân giáp này đều có tu vi Thiên Tiên cảnh, đều mạnh hơn gã, cho nên gã không dám lỗ mãng, chỉ đành thành thật nói:
- Ta chính là Viên Cương của Hàn Giang hoàng triều!
…
Xoẹt!
Tần Quân bước ra khỏi truyền tống môn, cường quang biến mất, hắn trợn mắt nhìn lại, ngạc nhiên nhìn vào mây mù lượn lờ ở xung quanh, dưới chân hắn là một phi đảo đang bay lơ lửng, phía trước có binh sĩ thủ hộ, bên cạnh còn có tám truyền tống môn khác, vô số tu sĩ đang ra ra vào vào.
Đưa mắt nhìn qua, có thể nhìn thấy từng tòa phi đảo đang lơ lửng ở trên không trung, cách bầu trời rất gần, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
- Mau tới đây đăng ký thân phận đi!
Cách đó không xa có một tên binh sĩ quay sang lớn tiếng mắng mấy người Tần Quân, rõ ràng là cảm thấy khó chịu.
Mỗi ngày đều phải tiếp đãi ngàn vạn tên tu sĩ tới từ đủ loại vương quốc với hoàng triều, gã đương nhiên sẽ trở nên nóng tính.
Tần Quân bình tĩnh đi lên, trong lòng cảm thán, không hổ là Thánh Triều, từ các phương hướng đều có thể cảm giác được khí thế khủng bố phô thiên cái địa, ở trong Thánh Triều, Thiên Tiên cảnh chỉ là sĩ quan cấp thấp, còn ở hoàng triều thì lại là thánh thượng, có thể thấy rõ thực lực chênh lệch cỡ nào.
Dịch lão đầu đánh giá xung quanh, trong miệng lầm bẩm:
- Chà chà, tiểu thế lực năm xưa cũng có thể phát triển được tới mức này, Thánh Triều, nghe qua đúng là uy phong thật đấy.
Ở thời đại của lão, toàn bộ Nam Vực lấy lão vi tôn, hoàn toàn không có Thánh Triều tồn tại.
Đi tới chỗ binh sĩ, Tần Quân lấy ngọc giản do sứ giả của Thánh Triều đưa tới lúc trước, tên binh sĩ kia vừa mới nhìn thấy ngọc giản này, thậm chí còn chưa dùng thần thức thăm dò xem sao đã hoảng sợ quỳ mọp xuống.
- Đại… đại nhân, mời ngài vào….
Tên binh sĩ kia sợ hãi nói, không dám nhìn Tần Quân lấy một cái, một màn này khiến cho các tu sĩ và binh sĩ xung quanh ồ lên xôn xao.
- Vị công tử kia có thân phận thế nào vậy?
- Chậc chậc, gã thiếu niên này chắc chắn có lai lịch bất phàm!
- Ngọc giản kia chính là ngọc giản đại biểu cho ý chỉ của Thánh Hoàng sao?
- Chẳng lẽ hắn là khách quý do Thánh Hoàng mời tới?
- Chắc hắn là đệ tử của quan lại trong Thánh Triều, chỉ là đi ra ngoài du lịch một phen thôi.
Các tu sĩ đều bàn tán xôn xao, không ít nữ tu sĩ trẻ tuổi nhìn về phía Tần Quân với ánh mắt nóng bỏng, ở Thánh Triều này, quan hệ là lớn nhất, nếu như có thể leo lên được vị quyền quý nào thì có thể ngàn năm vô lo.
Tần Quân thu hồi ngọc giản, hắn thật không ngờ chỉ lấy ngọc giản ra thì có thể tạo thành tác dụng lớn cỡ này, xem ra Thánh Hoàng thật sự rất quan tâm hắn.
Sau đó mấy người Tần Quân lại đi qua sát bên những binh sĩ khác, phía trước là một chỗ tụ tập nho nhỏ, có không ít tu sĩ đang bày hàng ra rao.
- Rống ——
Đúng lúc này, một tiếng gầm kinh thiên, đinh tai nhức óc truyền tới.
Tần Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chim lửa khổng lồ đang vỗ cánh bay vọt xuống từ tầng mây.
Sải cánh dường như muốn che kín bầu trời, cuồng phong tạo thành thậm chí còn xua tan mây bay quanh đảo, cuồng phong gào thét, thổi mạnh tới mức Tần Quân phải giơ tay lên che mặt.
Thần thú Chu Tước!
Tần Quân khẽ nheo mắt lại, con chim lửa khổng lồ xông lên vân tiêu kia rõ ràng chính là Chu Tước, so với thần thú hộ mệnh của Nam Trác hoàng triều thì còn to lớn hơn rất nhiều, nơi nó đi qua, nhiệt độ cao tỏa ra, khiến cho các tu sĩ đổ mồ hôi rào rào.
- Sao đột nhiên lại có một đầu Chu Tước xuất hiện thế này?
- Có gì đáng ngạc nhiên đâu, ở trong Thánh Triều có rất nhiều thần thú, thậm chí còn có cả rồng nữa!
- Thật hay giả vậy, Thánh Triều lợi hại như vậy sao?
- Thánh Triều khống chế thần thú rất nghiêm, mục đích chính là để khống chế hoàng triều, không có thần thú thì các vương quốc không thể nào tấn cấp thành hoàng triều được.
Đám tu sĩ ở trên phi đảo lên tiếng bàn tán, những người trước kia từng tới Thánh Triều nhiều lần lúc này đều phải ra vẻ hiểu biết khoái chí ra vẻ một phen.
Tần Quân nghe hết những lời bàn tán này vào trong tai, lúc này hắn mới giật mình, chẳng trách thần thú lại khó kiếm như vậy, hóa ra đều bị Thánh Triều thu thập hết cả rồi, quả nhiên là dã tâm lớn mà.
Bất quá nếu như hắn là Thánh Hoàng thì chắc là cũng sẽ làm như vậy.
Thượng vị giả luôn ra sức chèn ép thủ hạ, để tránh cho thủ hạ gây uy hiếp tới mình, huống hồ gì là các nước phụ thuộc.
Chu Tước bay rất nhanh, hai cánh vỗ mạnh một hồi liền biến mất ở phía chân trời.
- Lúc rời khỏi đây có muốn đi bắt vài con thần thú hay không?
Tần Quân mỉm cười nói.
Những đứa nhỏ mang huyết mạch thần thú của Tứ Thần Tông và Bạch Mãnh Hổ tạm thời không có cách nào thức tỉnh huyết mạch được, mà thức tỉnh thạch lại bị hệ thống lấy đi mất rồi, đám người này chỉ có thể nuôi dưỡng như thiên tài mà thôi.
Dịch lão đầu bĩu môi nói:
- Thần thú có gì hay đâu.
Thần thú trong mắt lão chẳng khác gì yêu thú, chỉ có điều là có thêm chút số mệnh mà thôi, lão bây giờ đã không còn là Ma Hoàng, cho nên đã sớm không còn coi trọng số mệnh nữa rồi.
Tần Quân cũng chẳng để ý tới lão, mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Dựa theo lời nhắc nhở của Thánh Hoàng trên ngọc giản, kế tiếp hắn đi tới Thánh Hoàng báo danh, tới lúc đó sẽ có người đặc biệt tới tiếp đãi hắn, sau đó chờ đợi tới lúc diễn ra Quan Thiên Đại Hội .
Kỳ thật Thánh Hoàng thậm chí còn muốn cho người trực tiếp đưa Tần Quân vào trong Thánh Thành, nhưng nghĩ làm vậy có chút quá đáng nên đành thôi.
Sau khi tiến vào, Tần Quân liền để cho Cửu Linh Nguyên Thánh đi hỏi thăm đường đi tới Thánh Thành.