Khi nhóm người của Tần Quân bay qua vương quốc Ngô Kỳ, từ trong quân doanh cũng trào ra thiên quân vạn mã, người dẫn đầu chính là Nam Mãnh – người từng là trấn quốc đại tướng quân!
Tần Quân dẫn người tấn công vương đô của vương quốc Ngô Kỳ, việc đầu tiên là khống chế nhóm quyền quý tối cao của vương quốc Ngô Kỳ, rồi những việc sau đó sẽ trôi chảy dễ dàng.
Bằng thực lực của họ, vương quốc Ngô Kỳ hoàn toàn không phản kháng nổi.
...
Nằm giữa chính ma lưỡng đạo, có một Vọng Thiên Nhai, nó là một khe sâu rộng trăm trượng, dài miên man bất tận, giống như một khe lớn nằm trên đại địa.
Vọng Thiên Nhai sâu không lường được, dường như ở đó tồn tại một thức cấm chế quỷ dị nào đó, dù tu vi cao đến đâu, rơi xuống đó cũng không thể thoát được.
Theo truyền thuyết, ở thời thượng cổ có một ma thần đỉnh thiên lập địa, vô cùng đáng sợ, gã dùng một kiếm để bổ ra khe này, suýt chút thì chém đôi Nam Vực, từ đó về sau, liền có Vọng Thiên Nhai.
Giờ phút này, ở bên Vọng Thiên Nhai đứng vô số tu sĩ, đông đúc, sin sít, trải khắp đại địa, nhìn không tới cuối, trên không cũng có không biết bao nhiêu tu sĩ.
Trong đó, Nhâm Hải của Chính Khí Minh cũng đứng trên không, bên cạnh gã có bốn người, cả nam cả nữ, đều mặc trang phục mỹ lệ xa hoa, tỏa ra thứ uy áp khó nói thành lời, giống như những vị thần đứng giữa không chúng.
Bọn họ chính là lãnh tụ của Chính Đạo Ngũ Hùng.
Chính Khí Minh, Đại Địa Hạp Cốc, Bắc Tuyết Phong, Ly Nguyên Cốc, Dạ Nguyệt Thần Tông!
Chính Đạo Ngũ Hùng, là những thế lực có thể đối kháng với Ma Đạo Cửu Tôn, đương nhiên, thực lực tổng lại vẫn yếu hơn Ma Đạo Cửu Tôn.
Ngàn vạn tu sĩ lẳng lặng đứng trước Vọng Thiên Nhai chờ đại, tĩnh mịch đến đáng sợ, trong thiên địa ngập tràn bầu không khí nặng nề, khiến người ta không dám thở thành hơi.
- Đến rồi!
Nhâm Hải đột nhiên nghiến răng nói, lãnh tụ của tứ phái còn lại đều nhíu mày.
Chỉ thấy ở phía bên kia của Vọng Thiên Nhai, xuất hiện một bóng dáng hùng vĩ, khổng lồ, tuy nhìn không rõ chân diện mục của người đó, nhưng giữa những mây đen vần vũ bao bọc, lại lộ ra cái khí thế khủng khiếp như diệt thế ma thần, dù cách mấy trăm dặm, nhưng khi chúng tu sĩ nhìn thấy bóng dáng ghê sợ kia cũng không khỏi sợ hãi.
- Chúng ta ngăn nổi hắn sao...
Bắc Tuyết Phong phong chủ, Hồ Ngọc Trí, nghiến răng hỏi, gương mặt nàng lãnh diễm, toàn thân được bọc với bạch y trắng như tuyết, thoạt nhìn chỉ chừng hơn ba mươi, dù dung mạo xinh đẹp nhưng lãnh khí tỏa ra khiến người khác không dám lại gần.
Ngăn nổi sao?
Bốn người còn lại đều im lặng, không ngăn nổi cũng phải ngăn, nếu khiến kẻ đó tiến được vào Chính Đạo thì dân chúng sẽ lầm than, chắc chắn đại họa sẽ giáng xuống.
Gào ——
Tiếng yêu thú gầm gừ liên miên không ngớt vang đến từ phía chân trời, khiến người ta run rẩy.
Bóng dáng kinh hoàng kia chính là Bình Thiên Yêu Tôn!
Biết Tần Quân ở Chính Đạo, gã liền trực tiếp dẫn theo yêu tộc đại quân lao đến, dù có người từng phao tin Tần Đế bắt Man Tượng Vương, nhưng Chính Đạo Ngũ Hùng không làm gì nổi hắn, mà Thánh Hoàng chắc chắn sẽ không giao con dân của mình cho yêu tộc, điều này chẳng phải đang tỏ rõ với người trong thiên hạ rằng địa vị của nhân tộc thấp hơn yêu tộc sao?
Vậy nên Chính Đạo Ngũ Hùng mới đành cố gắng để ngăn bước Bình Thiên Yêu Tôn.
Với cái cách hành sự của Bình Thiên Yêu Tôn, sao có thể đơn giản là chỉ đến bắt Tần Đế, mục đích thực sự của gã là thâu tóm nhân tộc lãnh địa.
Ầm rầm rầm ——
Bóng dáng Bình Thiên Yêu Tôn như chạm tới mây xanh, gã bước chậm giữa hoang nguyên, bên chân gã là vô số yêu thú đang lao như tên bắn, dù là tứ giai yêu vượn to lớn như một hòn núi nhỏ, hay ngũ giai cự tượng cao tới mười thước, thì đều vô cùng nhỏ bé khi đứng bên chân yêu tôn.
Không ai thấy rõ được vùng từ eo trở lên của Bình Thiên Yêu Tôn, nhưng có thể nhận ra gã mặc một bộ giáp màu đen, phía sau còn có áo choàng bay phần phật, kéo lên cuồng phong quét qua đại địa.
Sấm nổ gầm gừ, sét giật rung trời!
Phía bên kia Vọng Thiên Nhai, hết thảy Chính Đạo đại quân đều ngừng thở, nhóm năm người của Nhâm Hải vã mồ hôi lạnh không ngừng, Bình Thiên Yêu Tôn càng lại gần, cái khí tức khủng khiếp ấy càng khiến họ thở dồn dập.
Ực ực ——
Dạ Nguyệt Thần Tông tông chủ, Vương Kiến Thiên bất giác nuốt nước miếng, gã nom như một vị công tử phiêu nhiên, bộ áo lam hoa lệ, mái tóc dài được cột sau đầu bằng dây đỏ, nhưng giờ, gã chẳng thể duy trì cái phong độ ấy nữa.
Từ trăm dặm nhìn lại, bọn họ ước chừng Bình Thiên Yêu Tôn phải cao đến năm nghìn trượng.
Không hổ là yêu tôn!
Nhóm Nhâm Hải tung hoành đã mấy ngàn năm, nhưng đây là lần đầu gặp được một tuyệt thế đại yêu như thế, còn chưa khai chiến mà khí thế ấy đã khiến họ muốn quay đầu chạy trốn.
Nhưng họ không thể trốn!
Từ khi Bình Thiên Yêu Tôn xuất hiện, gã bắt đầu không ngừng xâm lược nhân tộc, qua đó đủ hiểu rằng dã tâm của kẻ này lớn nhường nào, hiện giờ, tuy lấy cớ là đi cứu Man Tượng Vương, nhưng vị lãnh tụ nào của nhân tộc chẳng biết gã định nhân cơ hội này để tàn sát nhân tộc, giết chúng tu sĩ, khiến sức mạnh của nhân tộc giảm sút!
Vậy nên, dù có thế nào, họ cũng phải trụ vững, không chỉ vì bá tánh lê dân, mà còn vì chính đạo đại nghĩa.
- Một lũ Kim Tiên cảnh cùng đám kiến lóc chóc mà cũng dám ngăn cản bản tôn?
Bình Thiên Yêu Tôn bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói như sấm rền, đinh tai nhức óc, giống như kẻ nào nghe thấy đều sẽ bị thanh âm này văng vẳng suốt mấy ngày.
Nhóm Nhâm Hải đồng thời bộc phát khí thế, ai nấy đều lấy ra pháp bảo của mình, rồi cao giọng hô:
- Các huynh đệ, chúng ta không được để bọn yêu ma này đi vào quê hương chúng ta, hôm nay nhất định phải hi sinh đến giọt máu cuối cùng!
- Chiến! Chiến! Chiến!...
Mấy ngàn vạn tu sĩ đồng thanh hô lên khàn cả giọng, khiến mây đen trên trời cũng phải tan ra, từng luồng sáng chiếu khắp đại địa, lấp lánh như hi vọng.
- Không biết lượng sức mình! Yêu tộc tử tôn, tất cả tiến lên, diệt sạch lũ người này!
Bình Thiên Yêu Tôn giận dữ gầm gừ, giữa mây đen cuồn cuộn, lộ ra hai tròng mắt đỏ quạch như mặt trời dâng cao, khiến người ta run sợ.
....
Vương quốc Ngô Kỳ, hoàng cung của vương đô.
Tần Quân đứng trên lưng Man Tượng Vương, cửu long chí tôn hoàng bào khiến hắn tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, bá đạo kiệt luân, tay phải hắn cầm Thất Tinh kiếm, hắn nhìn xuống đám quan viên, tướng sĩ, cung nữ, thái giám, tu sĩ, hết thảy người trong hoàng cung đều ngước nhìn hắn, ai nấy đều ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.