- Chuyến đi này ngươi nhất định phải chú ý.
Đát Kỷ nắm tay của Tần Quân không nỡ buông, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng không nỡ, Du Phượng Hoàng cũng hệt như vậy.
Dù sao thì lần này Tần Quân phải đi tới Thánh Triều, những gì các nàng biết về Thánh Triều chỉ là những lời đồn đãi mà thôi.
- Cứ yên tâm đi, cứ chờ nghe tin tức huy hoàng của trẫm từ miệng thế nhân đi.
Tần Quân cười nói, chỉ một câu liền khiến tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Lý Nguyên Bá hét lớn:
- Bệ hạ, mang theo ta đi, song chùy của ta rất lợi hại!
- Xế, còn không bằng dẫn ta theo cho rồi, Tam Muội Chân Hỏa của ta ai có thể đỡ nổi?
Hồng Hài Nhi cũng hét to theo.
Trên mặt của Viên Hồng và Lôi Chấn Tử cũng tràn đầy vẻ ủ rũ, bọn họ trước kia từng đi theo Tần Quân chinh chiến bốn phương, hôm nay chỉ có thể ở lại thủ vương quốc Đại Tần.
Không chỉ có gã, những Thần Ma còn lại cũng như vậy, phần lớn mọi người đều từng làm đệ nhất nhân dưới trướng Tần Quân, hiện tại lại bị bỏ lại, trong lòng bọn họ thật sự là muôn vàn cảm xúc ngổn ngang.
Bát tiên đứng sau lưng Thái Bạch Kim Tinh thì trên mặt đầy vẻ phức tạp, dưới trướng Tần Quân cường giả như mây, tuy rằng địa vị của bọn họ cũng khá cao, nhưng dẫu sao cũng không coi như đứng đầu, bọn họ chỉ có thể thầm thề sẽ cố gắng hết sức làm việc cho Tần Quân, khiến cho Tần Quân sinh ra ấn tượng mới về họ.
Trước đó, Tần Quân đã định ra kế hoạch chinh phạt đối với vương quốc, yêu cầu chỉ có một, đó chính là giữ lại một mạng của hoàng đế vương quốc!
- Được rồi, nên đi đi!
Tần Quân phất tay cười nói, chuẩn bị xoay người đi, chợt thấy Vọng Tuyết đứng sau lưng Đát Kỷ muốn nói lại thôi, hắn không khỏi nghiêng đầu cười nói:
- Vọng Tuyết cô nương, đợi tới khi trẫm trở về thì chính là lúc nạp ngươi làm phi, ngươi nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng đó.
Nếu là lúc trước, Vọng Tuyết nhất định sẽ thẹn thùng.
Nhưng bây giờ lại không có chút xấu hổ nào, mái tóc bay phất phơ theo gió, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ quan tâm, nàng khẽ cắn răng nói:
- Chỉ cần bệ hạ bình an trở về, thiếp thân nguyện ý phục vụ bệ hạ.
Tần Quân ngẩn ra, không ngờ nàng cư nhiên đáp ứng.
Quan niệm về tình cảm của Vọng Tuyết có chút cổ hủ, vẫn luôn muốn nam nhân mà nàng yêu cũng chỉ yêu một mình nàng, đây cũng là lý do quan trọng khiến nàng một mực trốn tránh Tần Quân, mặc cho phụ thân Vọng Diễm của nàng vẫn luôn một mực khuyên bảo, nàng cũng không chịu đáp ứng.
Nhưng lần này nàng lại tự gỡ bỏ khúc mắc ở trong lòng, nguyên nhân chính là vì chuyến đi này của Tần Quân thật sự rất nguy hiểm, người ở bên ngoài đều đang kháo nhau Tần Đế không biết sống chết, nếu như đi tới Thánh Triều thì hắn nhất định sẽ chết.
Biết rõ trong núi có hổ mà còn cố đi vào trong núi!
Tần Quân nháy mắt cười với Vọng Tuyết một cái rồi tung người nhảy lên, Hằng Nga và Cửu Linh Nguyên Thánh cùng với Dịch lão đầu thì theo sát phía sau.
Cửu Linh Nguyên Thánh đánh ra một chiêu, yêu phong tụ đến, nháy mắt liền bao vây gã và ba người Tần Quân, vèo một tiếng, bọn họ đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Hy vọng bệ hạ bình an…
Lưu Bá Ôn thở dài nói.
Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười nói:
- Các ngươi lo lắng làm gì, ta đã tính qua cho bệ hạ, chuyến đi này không phải kiếp nạn, là kỳ ngộ!
Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn tính toán số mệnh không bằng Thái Bạch Kim Tinh, bọn họ không tính ra mệnh của Tần Quân được, cho nên sau khi nghe Thái Bạch Kim Tinh nói vậy thì bọn họ đều thoáng kinh ngạc, tuy rằng tu vi của Thái Bạch Kim Tinh chỉ có Thiên Tiên cảnh, nhưng bản lĩnh xem tướng đoán mệnh này thì lại mạnh tới mức biến thái.
Mọi người cũng được lời nói của Thái Bạch Kim Tinh khiến cho yên tâm phần nào, lại nhớ tới sự cường đại của Cửu Linh Nguyên Thánh, mặc dù Thánh Triều có vô vàn âm mưu quỷ kế cũng không thể làm được gì, huống hồ gì Tần Quân luôn có lá bài tẩy của riêng mình.
…
Bên trong yêu phong, Tần Quân lắc lắc cổ, trên mặt tràn ngập vẻ chờ mong.
Lúc trước sứ giả của Thánh Triều tới đây đã đưa một ngọc giản ghi lại cách đi tới Thánh Triều, nghe nói là ở bên trong Vô Tận Sơn Lâm có một điểm truyền tống đi tới Thánh Triều, Thánh Triều tồn tại ở một vị trí nào đó trên không của Nam Vực, tương đương với một tiểu thế giới, nếu như không thông qua truyền tống điểm thì không cách nào đi tới Thánh Triều được.
Đồng thời ở bên trong ngọc giản đó còn ghi lại Quan Thiên Đại Hội.
Bởi vì Quan Thiên Đại Hội là chuyện lớn, trăm năm mới có một lần.
Bởi vì không chỉ riêng Nam Vực, mà còn những nơi khác nữa, cụ thể ra sao thì Tần Quân tạm thời không biết được, hắn chỉ biết là Quan Thiên Đại Hội có ý nghĩa rất to lớn, không phải thiên tài đỉnh cấp thì không thể nào tham dự được.
Phần thưởng của Quan Thiên Đại Hội rất hậu hĩnh, đương nhiên đối với người đã quyết định sẽ đối địch với Thánh Hoàng như Tần Quân thì không đáng nhắc tới.
Hắn để ý chính là trong quá trình tham gia Quan Thiên Đại Hội, nghe nói mỗi vị thiên tài tham gia Quan Thiên Đại Hội đều sẽ có được thu hoạch không tưởng, sau khi đại hội kết thúc thì cả đám đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến cho Quan Thiên Đại Hội trở thành thứ chạm tay là có thể bỏng trong mắt các thế lực ở Nam Vực và Thánh Triều.
Trăm năm mới diễn ra một lần, lại còn phải là thiên tài, chẳng khác nào nói rõ mỗi người cả đời này chỉ có một cơ hội tham gia, hơn nữa trước khi giành được cơ hội này thì phải trổ hết tài năng giữa một đám người.
Tần Quân chỉ biết có bấy nhiêu về Quan Thiên Đại Hội, tất cả còn cần phải chờ tới lúc vào Thánh Triều thì mới biết thêm được.
- Bệ hạ là đang nghĩ tới chuyện nạp phi sao, cười vui vẻ như vậy?
Hằng Nga đột nhiên mở miệng nói, tuy rằng thanh âm vẫn cứ trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhưng lời nàng nói ra cũng khiến cho Tần Quân cảm thấy kinh hỉ.
Gì thế này?
Ngươi đang ghen đúng không?
Tần Quân mở to hai mắt, sau dó chân thành nói:
- Làm gì có chứ, trẫm chính là vạn thế hoàng đế, sao có thể trầm mê trong ôn nhu hương được.
Đáng tiếc là Hằng Nga không nói thêm điều gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lặng yên như mặt nước.
Tần Quân bị nhìn tới mức cảm thấy chột dạ.
Thiệt là!
Trẫm vốn không hề nghĩ tới chuyện nạp phi kia mà, tại sao lại chột dạ chứ?
Tần Quân bình phục lại tâm tình, đối mặt với Hằng Nga, bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ lẳng lặng nhìn đối phương như thế, không khí có phần quỷ dị.