Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 311: Chương 311: Vương quốc Hắc Long chấn động (2)




Hoàng đế Hắc Long tâm phiền ý loạn. Đối với thần thú hắn lại không để ý. Hắn không ngốc. Hắn hiểu rõ vương quốc Hắc Long căn bản không giữ được thần thú. Thần thú lưu ở trong tay bọn họ hoàn toàn là củ khoai nóng bỏng tay.

Về phần ban bố lệnh treo thưởng tìm kiếm thần thú, chỉ là muốn lộ ra tung tích của thần thú, lại để cho thế lực phía sau hắn tự mình đi bắt bộ.

Bằng vào vương quốc Hắc Long, hắn cũng không dám đối nghịch với vương quốc Càn Nguyệt. Tần Quân biểu hiện ra lực lượng như vậy, hắn trăm triệu lần không đắc tội nổi.

- Các ngươi, ai nguyện ý đi tới dãy núi Lưu Hỏa một chuyến?

Hoàng đế Hắc Long không để ý hỏi. Sở dĩ phái người đi, chỉ là làm cho có. Hắn không thể truyền ta tin tức phía sau có chỗ dựa. Cho dù là quan lớn triều đình vương quốc Hắc Long.

- Mạt tướng nguyện ý đi tới!

Một nam tử oai hùng đi tới trầm giọng nói. Thân hắn mặc áo giáp màu bạc, trên khôi giáp còn cắm đuôi phượng, khuôn mặt nghị lực khiến người ta một loại cảm giác trầm ổn và an toàn.

Hắn vừa đứng ra, quan viên văn võ còn lại nhất thời nhỏ giọng bàn tán.

Vị nam tử oai hùng này chính là tướng quân thanh danh gần đây vang dội ở vương quốc Hắc Long. Bởi vì Bảo Chấn Đan bị giết, cho nên hắn chính là tướng quân có địa vị nhất vương quốc Hắc Long hiện tại.

Mặc Kỳ Lân!

- Kỳ Lân, chuyện này lại giao cho ngươi. Nếu như gặp phải sức cản không thể kháng cự thì lui lại. Vương quốc đã mất đi Bảo tướng quân, không thể lại mất đi ngươi.

Hoàng đế Hắc Long như có thâm ý nói.

Đây là hắn đang lưu lại ám chỉ tâm lý cho Mặc Kỳ Lân. Ở thời khắc mấu chốt, ám chỉ tâm lý này liền sẽ phóng đại vô hạn.

Người thật sự có thể trực tiếp đối diện với tử vong cũng không nhiều.

- Mạt tướng hiểu rõ!

Mặc Kỳ Lân quỳ một chân trên đất nhận lệnh. Đáng tiếc hắn không có cách nào dự đoán được mình sẽ đối mặt với kẻ địch thế nào.

...

Hai ngày vội vàng trôi qua.

Dãy núi Lưu Hỏa, xung quanh hồ nước càng lúc càng nhiều tu sĩ. Thường xuyên có người tìm đường chết xông vào đáy hồ. Thật ra tu sĩ đã ngoài Thuế Phàm Cảnh có thể trọng thương trốn ra. Nhưng những người khác đều chết không toàn thây.

- Chà chà, lại có người không muốn sống.

Tần Quân dựa vào trên thân cây khô cười trêu tức nói. Theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người tu sĩ lơ lửng ở trên mặt hồ, đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ đều cắn răng nhảy vào trong hồ.

Đát Kỷ trợn trừng mắt nói:

- Ngươi lại thích thấy có người chết, phải không?

- Làm gì có. Ta chỉ là thích xem có người không biết tự lượng sức mình.

Tần Quân nhún vai cười nói.

Sa Ngộ Tĩnh, Tiểu Ly, Hạo Thiên Khuyển đều đã tập mãi thành thói quen. Đát Kỷ và Tần Quân một ngày không cãi nhau, trái lại mới đáng ngạc nhiên.

Về phần Hồng Hài Nhi, không biết đã chạy tới chỗ nào chơi.

- Chúng ta đến bên này chờ!

Đúng lúc này, một tiếng cười từ trong rừng cây truyền đến. Ngay sau đó bốn người bao gồm nam nữ đi ra.

Tần Quân quay đầu nhìn lại.

Ai ui, là tiểu tử này!

Người tới thình lình là bốn người Giang Minh, lúc trước nói khoác mình là huynh đệ kết nghĩa của Tần Quân. Chuyện này Tần Quân vẫn ghi nhớ ở trong lòng.

Thích thể hiện thì có thể, nhưng không thể mượn ta để thể hiện!

- Chào các vị huynh đài, cô nương. Tại hạ là Giang Minh!

Giang Minh vừa nhìn thấy Đát Kỷ và Tiểu Ly, mắt đều thiếu chút nữa muốn rơi ra. Hắn nghiêm trang đi tới, chắp tay cười nói.

Tần Quân trêu tức theo dõi hắn, cũng không nói một lời nào.

Lão tử không phải anh em kết nghĩa của ngươi sao. Ngươi thế nào không nhận ra ta?

- Này, đại ca của ta nói chuyện với các ngươi. Các ngươi có thể có chút lễ phép hay không?

Một thiếu nữ duy nhất trong bốn người không nhịn được lên tiếng mắng, giống như sói mẹ bảo vệ con.

- Tiểu Xuân, thôi đi. Chúng ta đến bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.

Giang Minh lắc đầu cười nói, phong độ phiêu dật, khiến người ta một loại cảm giác giống như tắm trong gió xuân.

Ban đầu hắn thầm nghĩ bỏ qua đám người Tần Quân. Nhưng sau khi nhìn thấy được vẻ xinh đẹp của Đát Kỷ và Tiểu Ly, hắn lại không muốn đi nữa.

Mỹ nhân như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được. Hơn nữa còn một lần nhìn thấy hai người! Thật làm người ta phải kinh sợ!

So sánh với Đát Kỷ, Tiểu Ly, Tiểu Xuân bên cạnh hắn đơn giản là cỏ xanh bên cạnh hoa tươi không bắt mắt.

Lại như vậy, bốn người Giang Minh đi tới dưới một cây đại thụ cách đám người Tần Quân có hơn mười thước, ngồi xếp bằng xuống. Tần Quân lắc đầu xem thường cười. Ban đầu vốn còn muốn đánh cho bọn họ một trận. Nhưng sau khi nhìn thấy được bọn họ, Tần Quân lại cảm thấy không cần thiết.

Người trẻ tuổi yêu khoác lác là chuyện rất bình thường, không đáng vì thế phải nổi giận.

Đương nhiên tất cả căn cứ vào tu vi của Tần Quân cao hơn bọn họ. Giang Minh trong mắt hắn căn bản không tính là cái gì cả.

- Đại ca, những người này thật là lạ. Các ngươi nhìn kìa. Tên ác hán kia trên cổ treo chính là cái gì? Còn có hai nữ tử tuyệt sắc như vậy cũng dám lấy mặt mũi thực nhìn người.

Một tiểu đệ của Giang Minh nhỏ giọng nói, trong giọng nói đều là sự đề phòng.

Ở đây không có khả năng giống như ở trong thành. So với yêu thú, con người càng cần đề phòng hơn.

Giang Minh khoát tay nói:

- Không cần lưu ý. Có thể bọn họ có chút bản lĩnh. Chỉ cần không chọc vào bọn họ là được rồi.

Từ sau khi đi qua hoàng triều Nam Trác, kiến thức của Giang Minh đã tăng lên không ít. Sau khi trở lại vương quốc Hắc Long, hắn lại trở nên cao ngạo, không đem cường giả trong nước ra gì.

Về phần vì sao hắn không nhận ra Tần Quân? Rất đơn giản, bởi vì hắn căn bản không có đi tới Lạc Yên Thành, mà là ở một tòa thành trì khác. Hắn căn bản không có cơ hội gặp được Tần Quân.

Dù sao không có ai theo hắn.

- Tần Quân ca ca, người kia thật đáng ghét. Biểu hiện ra rất nghiêm túc, nhưng vẫn luôn nhìn lén ta và Đát Kỷ tỷ tỷ.

Tiểu Ly ôm cánh tay Tần Quân, ghé vào lỗ tai hắn chu mỏ khẽ nói. Rơi vào trong mắt đám người Giang Minh, hoàn toàn là đang hôn lên mặt của Tần Quân.

Trong lòng Giang Minh đố kị đã sắp phát cuồng. Trên mặt hắn đã không còn dáng vẻ tươi cười nữa.

- Hừ! Dâm đãng!

Tiểu Xuân nhẹ giọng trách mắng.

Nàng không quen nhìn nữ nhân xinh đẹp hơn so với mình là chuyện rất bình thường. Huống gì nàng nhạy cảm phát hiện ra Giang Minh thỉnh thoảng nhìn về phía Đát Kỷ và Tiểu Ly. Điều này làm cho nàng càng khó chịu hơn.

- Sau này tìm cơ hội cho bọn họ một bài học.

Tần Quân xoa khuôn mặt Tiểu Ly cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.