Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 671: Chương 671: Xưng bá Vô Tận Địa Vực




Dạ Đế không phải là thể tu, nhưng ỷ vào thiên phú chủng tộc khiến gã hiếm gặp địch thủ trong cùng cảnh giới thân thể. Dương Tiễn thì khác, thân thể thành thánh, không dựa vào thần thông pháp thuật, dùng cơ thể đủ sức tung hoành Thái Ất Huyền Tiên cảnh.

Dạ Đế tức giận thầm nghĩ:

- Đáng giận! Nhị Lang Thần này từ đâu chui ra?

Trước kia Dạ Đế chưa từng nghe về Nhị Lang Thần, gã là tồn tại đỉnh Thái Ất Huyền Tiên cảnh, dù đối diện cường giả Đại La cảnh cũng có thể giữ mạng, cố tình gặp phải Dương Tiễn. Dù Dương Tiễn kém hơn Dạ Đế một tiểu cảnh giới nhưng biểu hiện như cường giả Đại La cảnh, đè ép gã gần như không thở nổi. Dạ Đế hiểu rằng cứ tiếp tục thế này thì kẻ phải chết là gã.

Dương Tiễn càng chiến càng mạnh, như pháp lực vô tận, lực lượng dùng mãi không cạn kiệt.

Trong lúc Dạ Đế sốt ruột bỗng người Dương Tiễn rung lên, lực lượng càng khủng bố hơn chợt bùng nổ, lực lượng hóa thành thực chất, hình thành cái lồng khí màu trắng bao lấy gã.

Dương Tiễn nhe răng cười chém đao xuống:

- Chết cho bản quân!

Khi gặp đối thủ lực lượng ngang nhau Dương Tiễn sẽ trở nên điên cuồng, từng tế bào trong người đốt cháy.

Dạ Đế nổi da gà, bản năng giơ gậy dài tử tinh đỡ. đao chiến thần ba mũi nhọn thế không thể đỡ đập xuống, vang tiếng nổ điếc tai, Dạ Đế hộc máu rớt xuống đất.

Khi Dương Tiễn đã dồn hết sức thì núi Thái cũng có thể bị gã một đao chém nát. Dạ Đế không bị nát bấy tại chỗ đã chứng minh thân thể của gã cực kỳ mạnh mẽ.

Cơ thể Dạ Đế như đạn pháo đập cát bụi thủng cái lỗ tròn to, sóng khí như phong nhẫn hình thành những dòng khí vòng tròn. Trong ánh mắt rung động của đám người Tần Quân, Dạ Đế như sao băng rơi xuống rừng cây.

Mặt đất vốn đã thành phế tích lại bốc lên bụi cao mấy trăm trượng như bão cát thổi quét mỗi hướng.

Dưới vòm trời, rừng cây vốn dạt dào sức sống trở nên hoang vu tiêu điều. Các ngọn núi như cột trời cũng thành đá vụn, rơi lộp độp như mưa.

Trư Bát Giới nuốt nước miếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn:

- Ực ực.

Trong không khí sót lại sát khí làm Trư Bát Giới nhớ cảnh ngày xưa Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung.

Trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không trừ đối diện Lục Nhĩ Mi Hầu ra luôn che giấu, cầu cứu được ai thì kêu người đó, để chủ nhân của đám yêu quái đến dọn dẹp tàn cục. Nhị Lang Thần cũng vậy, qua loa với ngọc Đế, trừ lúc bắt Tôn Ngộ Không ra bình thường không đánh thật.

Bây giờ thấy thực lực thật sự của Dương Tiễn khiến Trư Bát Giới há hốc mồm.

Kim Thiền Tử bị rung động không thua gì Trư Bát Giới, nhưng không biểu hiện ra ngoài, hít sâu thì thào:

- Hay cho Nhị Lang Thần!

Cửu Đầu Trùng siết chặt hai nắm tay, mắt rực cháy ngọn lửa không cam lòng.

Liễu Nhược Lai cảm thán hỏi:

- Người lợi hại như vậy tại sao nghe lời của ngươi?

Nhìn bóng dáng như vị thần ở phía xa, lòng Liễu Nhược Lai tràn ngập cảm khái.

Dương Tiễn như vậy nói là thần cũng không sai, nàng chưa bao giờ ngờ mình cách thần gần như vậy.

Tần Quân ngạo nghễ nói:

- Vì trẫm là đế hoàng trời sinh, thiên vận quanh người, khiến cường giả thần phục!

Liễu Nhược Lai không tin:

- Xì!

Liễu Nhược Lai đoán sau lưng Tần Quân có khi nào giấu vật khổng lồ nào đó. Với thực lực thật sự của Tần Quân thì không có cả tư cách tiếp xúc với Dương Tiễn. Đẳng cấp thực lực sẽ hình thành những vòng tròn cấp bậc khác nhau, ví dụ tu sĩ luyện khí chưa từng nghe về tu sĩ Địa Tiên cảnh.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Thuế Phàm, Hóa Hư, Địa Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Thái Ất Tán Tiên, Thái Ất Huyền Tiên!

Từ thấp đến cao, cấp bậc nghiêm ngặt không chỉ về thực lực còn có địa vị.

Giọng Dương Tiễn truyền đến:

- Ngươi rất mạnh, xứng với thân phận bá chủ Vô Tận Địa Vực.

Tần Quân thầm giơ ngón cái, làm bộ làm tịch giỏi quá, Dạ Đế ngạo nghễ nghe câu này sẽ tức xì khói.

Ngươi đang khen ta hay khen chính mình?

Cát bụi mù mịt, Dạ Đế không bay lên nữa.

Dương Tiễn ở trên cao nhìn xuống mặt đất, mặt tràn đầy nụ cười ngạo mạn, gã thích nhất là cảm giác đạp kẻ địch.

Quá trình chiến đấu sung sướng đầm đìa, kết quả chiến đấu khiến người cảm giác thành tựu rất cao.

Đây chính là chiến đấu, lãng mạn của nam nhân!

Tần Quân nhắc nhở:

- Đánh rắn giập đầu, đừng để hắn tìm cơ hội trốn!

Tần Quân không muốn cho Dạ Đế cơ hội ngóc đầu trở lại.

Dương Tiễn nghe lời gật đầu, lao xuống dưới, vì tốc độ siêu nhanh sinh ra tiếng nổ.

Đế Thính cảm thán rằng:

- Nhị Lang Thần có khác.

Trong thiên địa chỉ có một Dương Tiễn, một Nhị Lang Thần duy nhất.

Dù Ngọc Đế ghét Dương Tiễn đến mấy cũng phải cho gã chức quan lớn, để gã chinh chiến tam giới thay mình.

- Ôi, trốn mau! Dạ Đế bệ hạ thua!

- Trời, Dạ Đế bị thua, Vô Tận Địa Vực sắp biến thiên!

- Nhị Lang Thần mạnh quá, hắn thật sự là thần!

- Tiêu đời rồi!

Phương xa, đám yêu thú la hét chạy tứ tán. Nguyên trận chiến Dạ Đế gần như bị Dương Tiễn nghiền áp, giờ chưa rõ sống chết thế nào. Đám yêu thú không ngốc, trong tình huống này quan trọng nhất là giữ mạng.

Tần Quân ngồi trên lưng Đế Thính hưởng thụ sung sướng chiến thắng. Tuy hắn không tự mình tác chiến, nhưng Dương Tiễn đại biểu cho hắn, làm người đứng trên cao tất nhiên hắn rất vui. Trong lòng Tần Quân sinh ra ý tưởng to gan.

Xưng bá Vô Tận Địa Vực!

Vô Tận Địa Vực to lớn không thua gì đất Nam Vực, sức chiến đấu của yêu thú trong này trung bình mạnh hơn Nam Vực. Vô Tận Địa Vực như miếng thịt mỡ, sao hắn bỏ qua được.

Tần Quân nhìn hướng Cửu Đầu Trùng.

Trong nhóm chỉ có Cửu Đầu Trùng là yêu, thực lực đứng sau Dương Tiễn. Nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Cửu Đầu Trùng thì Tần Quân càng cảm thấy nên tách cả hai ra, tránh cho gã bị Dương Tiễn đè đầu đến vặn vẹo tâm lý.

Dương Tiễn bỗng bay hướng Tần Quân, tay xách Dạ Đế. Người Dạ Đế dính đầy bụi đất, mặt đẫm máu, so với lúc trước bá đạo thì bây giờ gã cực kỳ chật vật.

Dương Tiễn đến trước mặt Tần Quân, cười nói:

- Bệ hạ, tên này muốn đầu thành!

Dạ Đế không nhúc nhích trong tay Dương Tiễn, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Tần Quân.

Một thế hệ đế hoàng của yêu tộc mà rơi vào kết cục này đúng là đáng buồn đáng tiếc.

- Đầu thành?

Tần Quân híp mắt lại, châm chọc cười nói:

- Ngươi rõ ràng là đầu hàng, nói gì đầu thành?

Dạ Đế tức giận nghiến răng, máu tươi tràn ra khóe miệng.

Xưng đế vạn năm trong Vô Tận Địa Vực, lòng tự tôn của Dạ Đế cao chót vót làm sao chấp nhận đầu hàng? Dạ Đế ngỡ rằng Tần Quân sẽ cho gã bậc thang leo xuống, dù sao thực lực của gã siêu quần, không ngờ hắn chẳng nể tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.