Rừng cây, núi bị đao khí làm rung mạnh, đao khí đi rất nhanh sắp chém vào Dạ Đế cung.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc lực lượng vô hình chặn đao khí lại, phát ra tiếng như chuông ngân. Từng lũ yêu khí màu tím đen khủng bố bốc lên từ Dạ Đế cung, chúng nó như giao long gào thét xông ra.
Dạ Đế lạnh lùng nói:
- Thật sự cho rằng bổn tọa không làm gì được các ngươi sao?
Thiên địa bị đông lại, đao khí của Dương Tiễn tan vỡ. Dạ Đế bay ra khỏi Dạ Đế cung, vẫn ngồi trên ngai báu.
Dương Tiễn nheo mắt nhìn Dạ Đế.
Bốn mắt nhìn nhau, một thần một yêu thấy sự khinh thường, cao ngạo của đối phương.
Dạ Đế lên ngôi hoàng Vô Tận Địa Vực đã lâu, tâm tính bành trướng. Dương Tiễn thì khỏi phải nói, Nhị Lang Thần cao ngạo đến từ thực lực, qua các trận chiến. Từ điểm này thì Dương Tiễn và Dạ Đế rất giống.
Thực lực cường đại mà cao ngạo, miệt thị thương sinh!
Dương Tiễn không nói nhiều, cầm đao chiến thần ba mũi nhọn bay hướng Dạ Đế, tốc độ siêu nhanh chớp mắt đã đến trước mặt Dạ Đế.
Dạ Đế vươn tay phải ra, yêu khí màu tím đen ngưng tụ thành bàn tay to đánh hướng Dương Tiễn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Dương Tiễn đè móng vuốt đen to áp sát Dạ Đế, gã nheo mắt lại, không ngờ lực lượng của Dương Tiễn khủng bố như vậy.
Nhưng Dạ Đế không hiền gì, tay phải siết chặt, móng vuốt đen nổ tung, yêu khí bao trùm người Dương Tiễn.
Vụ nổ sinh ra gió to tàn phá bốn phương tám hướng, Tần Quân ngồi trên lưng Đế Thính cũng bị thổi người lung lay. Có thể thấy lực xung kích của vụ nổ mạnh mẽ cỡ nào.
Liễu Nhược Lai bắt lấy cánh tay Tần Quân căng thẳng hỏi:
- Hắn có ổn không?
Dương Tiễn là tồn tại mạnh nhất trong đám người, nếu gã thua thì cả đám chết chắc.
Tần Quân lắc đầu nói:
- Yên tâm đi!
Tần Quân tràn đầy tin tưởng Dương Tiễn, gã không phải loại người lỗ mãng, sau khi cảm nhận hơi thở của Dạ Đế còn dám xông lên tức là nắm chắc tuyệt đối. Nếu không phải vậy thì Dương Tiễn sẽ giống như lúc đối diện Thần Vô Cơ, trốn được liền trốn.
- A!
Dương Tiễn không phụ sự mong đợi của mọi người lao ra khói yêu khí chém đao xuống. Dạ Đế giật mình phản xạ giơ tay chộp cán thương, nhưng mới bắt được liền cảm giác cổ tay nứt ra, máu tuôn ra, người rớt xuống dưới.
Ầm!
Dạ Đế và ngai báu đập vào rừng cây làm cát bụi bốc lên mù mịt, mặt đất rung bần bật. Nhiều yêu cầm bay ra khỏi rừng cây.
Các yêu thú núp trong bóng tối sợ điếng hồn, xì xầm nhỏ to:
- Ui, người này là Nhị Lang Thần trong tin đồn gần đây sao? Mạnh quá.
- Ta bị hoa mắt? Ta thấy Dạ Đế bệ hạ bị đánh bại!
- Nhị Lang Thần mạnh ghê gớm!
- Hèn gì hắn có thể tru sát La Thụ Yêu Vương, thật sự rất mạnh. Dạ Đế bệ hạ có khi nào bị gì không?
- Chúng ta tùy thời chuẩn bị trốn đi, để tránh uổng mạng.
Nhìn Dạ Đế bị đập té xuống, các yêu thú chỉ muốn chạy trốn ngay. Chúng nó vốn không thể xen vào chiến đấu đẳng cấp như vậy, nếu Dạ Đế thua thì chúng chỉ có thể trốn.
Vèo!
Dạ Đế xuyên qua cát bụi mù mịt bay ra, nhưng ngai báu dưới chân gã đã biến mất. Mắt Dạ Đế lạnh băng bay hướng Dương Tiễn, áo gấm bị gió thổi bay phần phật.
Keng!
Dạ Đế bỗng lấy ra một cây gậy dài tử tinh đập vào đao chiến thần ba mũi nhọn, con ngươi Dương Tiễn co rút. Gã cảm giác gậy dài tử tinh phát ra nguồn năng lượng nóng cháy kỳ dị, khiến tinh thần gã hoảng hốt sau đó bị đánh bay.
Thừa thắng xông lên, không chút nương tình!
Dạ Đế cầm gậy dài tử tinh rượt đánh Dương Tiễn.
Dương Tiễn đang bay ngược chỉ có thể dùng đao chiến thần ba mũi nhọn đón đỡ.
Hai người giao thác nhảy tới nhảy lui trong thiên địa. Tần Quân, Liễu Nhược Lai liên tục quay đầu theo dõi, mắt không kịp nhìn.
Kim Thiền Tử híp mắt lẩm bẩm:
- Tình hình hơi không ổn.
Trư Bát Giới cười nói:
- Sư phụ đừng lo, Dương Tiễn vẫn đang thăm dò đối phương.
Lúc trên Thiên Đình Trư Bát Giới sâu sắc biết sự khủng bố của Dương Tiễn, đặc biệt đợt xuất chinh Hoa Quả sơn, gã làm chư thần rung động. Dù có phần được Hao Thiên Khuyển hỗ trợ nhưng Dương Tiễn là tồn tại duy nhất từng thắng Tôn Ngộ Không.
Dương Tiễn bỗng nhiên mở con mắt thứ ba, Phá Tà Thiên Nhãn.
Thiên nhãn bắn ra ánh sáng lạnh làm tim Dạ Đế rớt cái bịch, gã vội né ra kéo giãn khoảng cách với Dương Tiễn.
Dạ Đế kinh sợ thầm nghĩ:
- Đó là con mắt gì?
Mới rồi đối diện với Phá Tà Thiên Nhãn làm linh hồn Dạ Đế kinh dị run rẩy.
Dương Tiễn không nói nhiều với Dạ Đế, mở Phá Tà Thiên Nhãn làm tốc độ tăng vọt, toàn thân lượn lờ dòng khí màu trắng hình thành từ pháp lực tựa như phù điêu rồng trắng.
Dương Tiễn quát to:
- Chết cho bản quân!
Hai tay Dương Tiễn giơ cao đao chiến thần ba mũi nhọn chém mạnh xuống.
Thần thông Sơn Băng Địa Liệt!
Khí thế khủng bố không gì sánh bằng bộc phát ra từ người Dương Tiễn, gió cuốn mây tán. Đám người Tần Quân hết hồn vội vàng lui ra.
Lại là chiêu này!
Dạ Đế tim đập chân run nhanh chóng điều động yêu lực trong người. Yêu khí màu tím đen nhanh chóng biến ra người khổng lồ vạm vỡ, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng nhìn hình dáng thì biết là Dạ Đế.
Người khổng lồ yêu lực giơ hai tay đỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ khủng bố xé rách tất cả tiếng ồn. Tần Quân cũng bị tạm mất thính giác. Ánh sáng chói lòa bừng lên khiến Tần Quân nhắm mắt lại. Cuồng phong rít gào ập đến, Đế Thính phản ứng siêu nhanh chạy nước rút giữa hư không nhanh chóng thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Cửu Đầu Trùng giơ hai tay che trước ngực, rít qua kẽ răng:
- Tại sao có thể mạnh như vậy . . .
Cửu Đầu Trùng cảm giác nếu gã vào trận chiến sẽ bị pháp lực nghiền tan xương nát thịt, có thể nguyên thần cũng không trốn thoát được. Nhớ lại chiến đấu lúc trước với Dương Tiễn khiến nỗi lòng Cửu Đầu Trùng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung bần bật dấy lên cuồng phong càng như sóng biển từng đợt nối tiếp nhau thổi quét cả thiên địa.
Ánh sáng chói lòa chưa tán đi, Tần Quân đã phục hồi thính giác mơ hồ nghe tiếng quyền cước va chạm, binh khí va vào nhau. Xem ra một chiêu của Dương Tiễn chưa tiêu diệt Dạ Đế ngay được.
Kéo gần cự ly thì thấy Dạ Đế, Dương Tiễn đang chiến khí thế ngất trời, hai người thấp thoáng trong cát bụi đầy trời, mỗi lần hiện ra là thần binh va chạm. Sấm sét thường từ trên trời giáng xuống nhưng không ảnh hưởng đến Dạ Đế, Dương Tiễn.
Dương Tiễn hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Ngươi rất mạnh, làm bản quân rất hưng phấn!
Dương Tiễn huơ đao chiến thần ba mũi nhọn càng lúc càng mạnh mẽ hơn, hại Dạ Đế khổ không thể tả.