Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 669: Chương 669: Dạ Đế cung




Vô Tận Địa Vực chỉ có một vị La Thụ Yêu Vương, yêu vương khác cùng lắm đến Thái Ất Tán Tiên cảnh.

Đám người Tần Quân cách Dạ Đế cung ngày càng gần.

Đến gần Dạ Đế cung thì gặp yêu thú càng nhiều, thực lực càng mạnh.

Dạ Đế về cung lười biếng dựa vào ghế cao.

Một người áo đen quỳ trong đại điện, trầm giọng nói:

- Bệ hạ, đối phương cách chúng ta ngày càng gần, đã chết bốn yêu vương, thật sự không ngăn cản sao?

Dạ Đế cười khẽ:

- Nếu chúng muốn đánh tới cửa thì bổn tọa cho cơ hội, vừa lúc thanh trừ một số kẻ có lòng phản trắc.

Người áo đen do dự nói:

- Đối phương có thể giết La Thụ Yêu Vương, sợ là . . .

Lúc Dạ Đế trở về nghe tin La Thụ Yêu Vương bị giết, phản ứng đầu tiên là giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Gã cũng có thể giết La Thụ Yêu Vương, huống chi nơi đây là Vô Tận Địa Vực, gã sợ gì?

Dạ Đế lẩm bẩm, khuôn mặt tà mị tràn đầy nụ cười tự phụ:

- Nhị Lang Thần? Bổn tọa muốn xem thử hắn dựa vào bản lĩnh gì giết được La Thụ!

Đừng nói Đông Viêm Vực, nhìn khắp vực trong phạm vi Thần Điện cai quản Dạ Đế không sợ ai, dù là Tôn Như Đạo thiên tài số một vạn năm nay của Thần Điện.

Người áo đen không nói nhiều nữa, dập đầu với Dạ Đế sau đó biến mất tại chỗ.

Ngón tay Dạ Đế gõ tay vịn, đăm chiêu.

Đại điện vang vọng tiếng ngón tay gõ ghế, quạnh quẽ âm trầm.

***

Ầm!

Cửu Đầu Trùng một sạn đánh con xà yêu bay vào rừng cây, bụi bốc lên mù mịt.

Cửu Đầu Trùng rẻ rúng cười mắng:

- Con sâu yếu ớt không biết tự lượng sức mình, không đỡ nổi một cái sạn của ta!

Tần Quân ngồi trên lưng Đế Thính nghe Cửu Đầu Trùng mắng, không biết nên nói cái gì. Chắc chắn Cửu Đầu Trùng đang trút giận, mấy ngày nay đụng phải kẻ địch nào đều bị gã cuồng bạo giết không nương tay, Tần Quân nhìn sao cũng thấy giống như cố ý làm cho Dương Tiễn xem.

Dương Tiễn như không thấy, ngồi khoanh chân trên đụn mây tĩnh tâm tu luyện.

Trư Bát Giới lau mồ hôi lạnh trên trán. Cửu Đầu Trùng và Dương Tiễn đụng vào nhau như sao Hỏa đụng Trái Đất. Nếu không phải Dương Tiễn đã đến mức độ trung thành tuyệt đối, đứng ở góc độ của Tần Quân suy nghĩ thì chắc chắn Cửu Đầu Trùng đã bị gã chặt thịt.

Liễu Nhược Lai thói quen Cửu Đầu Trùng táo bạo nên nàng cũng lo tu luyện, phớt lờ bên ngoài.

Kim Thiền Tử lười biếng nằm trên mây cười nói:

- Tất cả thật khí phách, đi cùng các ngươi hành trình không khô khan.

Khóe môi Trư Bát Giới co giật, nhớ lúc ở Tây Du Ký mỗi lần đến lúc này Đường Tăng sẽ giáo dục. Kim Thiền Tử vẻ mặt cười cợt như hóng có chuyện phiền phức.

Tần Quân phát hiện đằng trước âm u, cảm giác kinh dị rùng rợn.

Yêu khí tràn ngập, dù là Tần Quân cũng cảm nhận được.

Xem ra cách Dạ Đế cung càng lúc càng gần rồi.

Tần Quân hít sâu, lúc trước hắn đã quyết định xử Dạ Đế, nhưng khi ngày này đến làm hắn hơi căng thẳng.

Dù sao Tần Quân không ngay mặt đụng độ Dạ Đế bao giờ, gã mạnh hơn La Thụ Yêu Vương.

Rất nhanh bọn họ vào phạm vi u ám.

Kim Thiền Tử lẩm bẩm:

- Kỳ lạ, hơi thở các yêu thú nhanh chóng rút đi, dường như có người chỉ huy.

Cửu Đầu Trùng ở bên cạnh lắc đầu khẽ cười nói:

- Dạ Đế không ngốc, không thể nào luôn đẩy thuộc hạ vào chỗ chết.

Kim Thiền Tử ngẫm lại thấy có lý.

Có vẻ Dạ Đế cách họ càng lúc càng gần, rất có thể đang quan sát bọn họ.

Dương Tiễn không tu luyện nữa, gã đứng dậy nhìn đằng trước, mày kiếm nhướng cao. Tần Quân quen thuộc Dương Tiễn liếc sơ liền biết gã đang rất hưng phấn.

Kẻ cuồng chiến đấu lại bắt đầu sôi trào máu nóng.

Qua khoảng nửa canh giờ đám người Tần Quân đã thấy đường nét Dạ Đế cung.

Nơi này vẫn rậm rạp rừng cây nhưng cũng có vô số ngọn núi nhô lên như cột chống trời. Trên ngọn núi khổng lồ nhất có một cung điện màu đen nguy nga, u ám sấm chớp giăng đầy, thường có vệt sáng xẹt qua chiếu sáng Dạ Đế cung, cách thật xa có thể thấy tượng đá ác ma trên mái hiên. Đó là yêu ma có sừng trâu, mình trần, lưng mọc hai cánh, mặt dữ dằn đáng sợ.

Tần Quân trầm giọng nói:

- Chuẩn bị tác chiến!

Tần Quân giơ tay phải chộp hư không, kéo Liễu Nhược Lai từ trên mây vào ngực mình.

Kim Thiền Tử chậm rãi đứng dậy. Trư Bát Giới lấy đinh ba chín lưỡi ra. Cửu Đầu Trùng lật tay cầm Nguyệt Nha Sạn.

Dương Tiễn không nhúc nhích nhưng mắt nhìn Dạ Đế cung không rời, trong mắt đốt cháy ngọn lửa.

Giọng Dạ Đế vang lên trong thiên địa, ngữ điệu âm trầm:

- Lấy đồ vật của bổn tọa còn dám tìm tới cửa, ngon lắm.

Liễu Nhược Lai giật bắn người siết chặt cánh tay Tần Quân.

Tần Quân cười phá lên:

- Đồ vật của ngươi? Nếu là của ngươi thì tại sao bị trẫm lấy đi?

Đối diện uy áp của Dạ Đế mà Tần Quân vẫn dùng ngữ điệu kiệt ngạo rẻ rúng, Liễu Nhược Lai rất là tôn sùng hắn.

Đám người Kim Thiền Tử tò mò không biết Tần Quân lấy cái gì của Dạ Đế, bọn họ nghe sát ý chất chứa trong giọng nói của Dạ Đế.

Dạ Đế im lặng, ngay sau đó tia chớp trên đỉnh đầu mọi người nổ càng dữ dội.

Khí thế ngập trời từ Dạ Đế cung ập đến, như sóng biển thế không thể đỡ.

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Dương Tiễn bùng nổ khí thế ngang tay với Dạ Đế.

Không gian giữa hai bên vặn vẹo mắt thường có thể thấy, không gian như tùy thời vỡ ra. Đám người Tần Quân bị họ đấu khí thế đè ép hơi thở rối loạn.

Dạ Đế và Dương Tiễn khí thế như cơn bão va chạm vào nhau, trong phút chốc thất luyện rơi xuống chiếu sáng thiên địa.

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Dương Tiễn lật tay lấy ra đao chiến thần ba mũi nhọn vung nhẹ, đao khí tung hoành, nháy mắt đánh tan khí thế của Dạ Đế. Đám người Tần Quân cảm giác áp lực đè trên vai bỗng chốc biến mất.

Đế Thính dưới thân Tần Quân mở miệng nói:

- Yêu này gốc gác sâu, là kỳ chủng hiếm thấy.

Kỳ chủng yêu tộc thường có thiên phú siêu quần, trong cùng cảnh giới mạnh hơn yêu tộc bình thường. Dạ Đế có thể vươn lên đến địa vị bá chủ Vô Tận Địa Vực tất nhiên liên quan đến thiên phú.

Liễu Nhược Lai căng thẳng nhìn Dạ Đế cung đằng trước, đó là Dạ Đế, từ nhỏ đến lớn nàng nghe truyền thuyết khủng bố về gã bao nhiêu lần. Giờ có người khiêu chiến Dạ Đế, trước kia Liễu Nhược Lai không dám tưởng tượng đến.

Biểu tình Cửu Đầu Trùng nghiêm túc, hai nắm tay siết chặt:

- Mạnh quá.

Lúc trước Cửu Đầu Trùng không biết tự lượng sức mình đòi xung phong, giờ cảm nhận khí thế của Dạ Đế khiến gã thấy nghẹt thở chứ đừng nói là đánh nhau.

Trư Bát Giới, Kim Thiền Tử rất căng thẳng, nếu Dương Tiễn thua trận chiến này thì bọn họ cũng không tốt hơn gì.

Dương Tiễn chợt vung đao chiến thần ba mũi nhọn, đao khí như trăng khuyết dài ngàn thước tàn phá lướt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.