Thiên lôi ngưng tụ thành lôi đao mang theo thiên uy, mấy trăm vạn sinh linh quanh đài cửu đế sợ hãi không thể nhúc nhích.
Đông Hoàng Thái Nhất giơ tay phải ngang ngực, Thái Dương Chân Hỏa chui ra từ lòng bàn tay hình thành bàn tay lửa khổng lồ rộng trăm trượng vỗ hướng lôi đao vạn trượng.
Bùm!
Lôi đao vạn trượng bị vỗ tan, tiếng nổ đinh tai nhức óc. lửa và lôi điện tứ giăng trên trời bao phủ Đông Hoàng Thái Nhất.
Vô số sinh linh bị gió to hất bay, như có bức tường lớn bị thổi tan, đài cửu đế rung lắc dữ dội.
Tần Quân nheo mắt nhìn, hắn không cho rằng Đông Hoàng Thái Nhất sẽ thua, chỉ muốn biết gã mạnh đến mức nào, có mang theo Hỗn Độn Chung không.
Giọng cuồng ngạo của Đông Hoàng Thái Nhất vang vọng thiên địa, rung động trái tim tất cả sinh linh:
- Ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tuyệt Thiên Nguyên bao la vô ngần rung bần bật sinh ra những khe hở, biến thành hiệp cốc sâu hun hút, gió to thổi thảo nguyên dập dờn như sóng biển.
Trên không trung có tiếng hét thảm kéo dài không dứt, vô số sinh linh rơi tứ tung.
Tần Quân vẫn nằm trên tháp, có Hình Thiên và Bồ Đề Tổ Sư tất nhiên hắn không cần trốn. Nếu U Vương ở trạng thái cao nhất có lẽ có thể khuấy động phong vân.
Đáng tiếc gã không phải.
Lửa và lôi điện giao nhau nổi bật bầu trời đêm thành cuộn tranh rực rỡ. Đông Hoàng Thái Nhất vung tay phải lên đánh tan lôi điện xung quanh, gã ngước đầu lên thấy U Vương ngày bên trên, cách nhau hơn bảy ngàn thước.
Chút khoảng cách này không là gì với bọn họ, Đông Hoàng Thái Nhất có thể thấy rõ mắt U Vương tràn ngập thù hận và tức giận.
Đông Hoàng Thái Nhất ngoắc:
- Không phục? Vậy ngươi lại đây.
Thái độ của Đông Hoàng Thái Nhất khinh miệt như đùa con nít.
U Vương bốc cháy lửa giận, muôn vàn lôi điện sau lưng gã càng cuồng bạo. U Vương gầm lên cùng với thiên lôi cuồn cuộn xông hướng Đông Hoàng Thái Nhất.
Đường U Vương đi qua đầy tiếng sấm, xua tan lửa tràn ngập. Lôi điện kéo dài ngàn trượng sau lưng U Vương, từ bên dưới nhìn lên tựa như lôi điện xé rách trời đêm, cực kỳ đồ sộ.
Gần một giây U Vương đã đến trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất, hai tay nắm hai thanh đao to ngưng tụ bằng thiên lôi, muốn chém Đông Hoàng Thái Nhất đứt eo.
Đông Hoàng Thái Nhất không né tránh, đánh ra một đấm, Thái Dương Chân Hỏa quấn quanh cánh tay gã, tốc độ mau đến nỗi làm con ngươi U Vương co rút không kịp phản ứng.
Nhìn từ góc độ của sinh linh khác thì trông như Đông Hoàng Thái Nhất không ra tay, rầm một tiếng U Vương bị đánh bay về với tốc độ mau hơn lúc bay tới, dọc đường đụng tan muôn vàn lôi điện, biển mây bị đụng thủng cái lỗ to.
Ui!
Đám hùng chủ trợn mắt há hốc mồm nhìn. Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ, Viêm Hoàng xoe tròn mắt, vì vừa rồi họ không thấy rõ động tác của Đông Hoàng Thái Nhất.
Da đầu Nhiên Đăng tê dại cười khổ nói:
- Tiểu tử này rốt cuộc không giấu dốt nữa.
Hình Thiên cau mày, mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy thù hận.
Bồ Đề Tổ Sư nhíu chặt mày, trước khi đi Tần Quân từng nói lão cần đối kháng với Đông Hoàng Thái Nhất. Bồ Đề Tổ Sư có ký ức kiếp trước hiểu rất rõ về Đông Hoàng Thái Nhất, sâu sắc biết sự khủng bố của gã.
Yêu Hoàng chấp chưởng Thiên Đình hồng hoang!
Tiếng cười cuồng vọng không bờ bến của Đông Hoàng Thái Nhất vang khắp thiên địa:
- Ngươi quá yếu!
Thiên Mệnh Đại Đế nheo mắt. Lâu Nam ở bên cạnh vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
Lâu Nam run giọng hỏi:
- Yêu Hoàng mạnh vậy sao?
Lâu Nam cảm nhận hơi thở của Đông Hoàng Thái Nhất cũng thấy sợ, giống như lúc đối mặt thần tiên Cổ Tiên giới.
Bùm!
Vang tiếng sấm nổ.
U Vương mang theo lôi điện vô số kể lao nhanh hướng Đông Hoàng Thái Nhất, chớp mắt vụt qua vạn thước, lực lượng lôi điện đầy mình, hai chùm sáng đỏ rực bắn ra từ mắt gã tựa như sát ý ngưng thực.
Mắt U Vương đầy tơ máu ước gì bầm nát thây Đông Hoàng Thái Nhất được:
- Bản vương muốn ngươi chết!!!
U Vương xuyên qua từng lớp biển mây, giơ cao nắm đấm phải với thế vạn quân đấm tới.
Chớp mắt trăm vạn thiên lôi giáng xuống, đánh vào Tuyệt Thiên Nguyên, nền đất nổ tung, bụi bay cao ngàn thước. Vô số sinh linh kêu thảm né tránh, tựa như cảnh địa ngục trần gian.
- Trốn mau!
- Sao bọn họ mạnh dữ vậy!
- A a a! Cứu ta với!
- Cẩn thận trên đầu!
Thảo nguyên bên dưới đài cửu đế đã bị bụi mù tràn ngập, bốc lên cao mấy ngàn thước như sương mù lớn che trời.
U Vương thế tới rào rạc, Đông Hoàng Thái Nhất nhếch mép đẩy tay phải tới trước. Ảo ảnh chuông vàng hiện ra nhanh chóng biến lớn đụng vào U Vương.
Tốc độ của hai bên nhanh đến mức Đại La Kim Tiên không bắt giữ được, không gian vỡ nát, khí lưu nổ lốp bốp, như những con rồng dài vẫy vùng trên không trung, chuông vàng ảo đập vào mặt U Vương.
Doong!
Tiếng chuông vang vọng bầu trời, tất cả sinh linh trong Tuyệt Thiên Nguyên thấy hoảng hốt. Ức vạn sinh linh trong mấy chục vực xung quanh cũng nghe thấy tiếng chuông này.
Tần Quân đứng bật dậy:
- Là Hỗn . . .!
Tần Quân chưa nói hết câu ý thức đã trống rỗng.
Hình Thiên, Bồ Đề Tổ Sư cau mày. Thần Ma khác hoảng hốt ngây dại ra. Đa số hùng chủ đứng ngây tại chỗ, chỉ có cường giả đến Đại La Thủy Tiên cảnh là giữ tỉnh táo.
Lâu Nam kinh kêu:
- Đó là pháp bảo gì?
Thiên Mệnh Đại Đế đứng dậy nhìn chuông vàng ảo chiếu sáng trong trời đêm. Chuông ảo đã cao vạn trượng, tựa như thần tích hiện ra trước mặt Thiên Mệnh Đại Đế.
U Vương kinh kêu:
- Sao có thể như vậy?
Chuông vàng ảo đụng U Vương liên tục thụt lùi, ngược gió mà đi, gã cảm giác tùy thời sẽ hồn phi phách tán.
Nhìn từ bên dưới thì chuông vàng ảo không di chuyển, nó chỉ liên tục biến lớn.
Đông Hoàng Thái Nhất lại nhúc nhích, gã xuyên qua chuông vào ảo xông hướng U Vương, áo vàng bị gió thổi phần phật. Mặt Đông Hoàng Thái Nhất treo nụ cười bỡn cợt như chim ưng đi săn.
Giờ phút này U Vương bị chuông vàng ảo đụng không thể nhúc nhích, thấy Đông Hoàng Thái Nhất lao tới làm gã sợ đứng tim.
Đông Hoàng Thái Nhất không nương tình, chân đạp ngực U Vương, bỗng chốc ý thức của gã rơi vào hỗn độn, thân thể của gã như làn khói đen bị Đông Hoàng Thái Nhất đạp bể.
Tần Quân nhanh chóng tỉnh táo lại, biểu tình cực kỳ khó xem nhìn chuông vàng ảo to lớn.
Tần Quân rít qua kẽ răng:
- Hỗn Độn Chung!
Đông Hoàng Thái Nhất có Hỗn Độn Chung thì gần như vô địch.
Hình Thiên từng nghe sự khủng bố của Hỗn Độn Chung, đó là thánh bảo mẫu phòng ngự mà Tổ Vu cũng không thể công phá.
Ánh mắt Bồ Đề Tổ Sư sắc bén nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Nhất trong chuông vàng ảo.
Cửu U Âm Đế lẩm bẩm:
- Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?