Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 461: Chương 461: Yêu Tôn đột kích (1)




Hồng Hài Nhi không hiểu được thủ đoạn của Ngưu Ma Vương mà thôi!

Hội nghị này chủ yếu là để các vị Thần Ma làm tốt chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào. Đối mặt với Bình Thiên Yêu Tôn có thể hoành hành ngang dọc ở nhân tộc chẳng kiên nể ai, trừ Na Tra ra, tất cả các Thần Ma đều rơi vào áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.

Đến Tần Quân nổi tiếng to gan còn phải triệu tập tất cả bọn họ về, có thể thấy được tình hình vấn đề nghiêm trọng ra sao.

Mấy ngày sau, toàn bộ vô chủ chi địa đều chìm trong không khí khẩn trương, ngay cả chính ma lưỡng đạo cũng đều như thế.

Có kẻ có mưu đồ cố tình truyền tình hình Bình Thiên Yêu Tôn tới đánh ra ngoài, khiến cho ai ai cũng biết tin tức Bình Thiên Yêu Tôn sắp tới tìm Tần Quân.

- Hừ! Tần Đế mà dám bắt thủ hạ của Bình Thiên Yêu Tôn, hắn cứ ở đó mà chờ chết đi!

- Hắn có nói chuyện hay không, Man Tượng Vương chỉ là một cái cớ, Tần Đế chết, kế tiếp chính là chúng ta!

- Đúng vậy, đồ ngu!

- Nghe nói ở biên cảnh thường xuyên gặp thảm sự cả tòa thành bị yêu tộc ăn thịt!

- Tần Đế mạnh đến mấy thì cũng có mạnh được hơn Ngũ Hùng không? Ai, Thánh Triều bất tài đến thế sao mà còn chưa hành động!

Các nơi trong Chính Đạo đều nghị luận xôn xao, đa số người đều không tin rằng Tần Quân có thể chiến thắng Bình Thiên Yêu Tôn, đồng thời bọn họ cũng buông lời khiển trách Thánh Triều.

Họ không biết rằng Thánh Triều cũng có điều phải băn khoăn, chung quy bây giờ Thánh Triều không thể xác định được vị trí của Bình Thiên Yêu Tôn, nếu phái binh đi trợ giúp vô chủ chi địa mà Thánh Đô lại bị Bình Thiên Yêu Tôn đánh lén thì làm sao?

Giờ đây cả thiên hạ Nam Vực cũng chỉ có Thánh Hoàng có thực lực một mình đối chọi với Bình Thiên Yêu Tôn.

Nhưng Thánh Hoàng ngồi ở vị trí tối cao tại Nam Vực, khi không xác định được phương hướng của Bình Thiên Yêu Tôn thì cũng không dám tùy ý xuất động.

Mà vừa hay vô chủ chi địa còn là cái đinh trong mắt Thánh Hoàng.



Trên đám mây cao, mặt trời chiều dần ngả về Tây, cảnh đẹp như vẽ.

Một tòa không đảo bay lơ lửng lặng lẽ đứng đó, chỉ thấy Chúc Nghiên Khanh khoác hồng y như lửa đỏ đang đả tọa dưới tàng cây liễu, khí thế đủ mọi sắc màu tràn vào cơ thể nàng như thác lũ, hình ảnh quỷ dị vô cùng.

Lúc này, nàng chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt lộ vẻ ưu tư.

- Không được, cứ cảm thấy tâm thần không yên, chẳng thể yên tâm luyện công được.

Chúc Nghiên Khanh thì thào tự nói, nàng không tự chủ được mà nhớ tới Tần Quân, bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau rồi, không biết bây giờ Tần Quân có được mạnh khỏe không?

Khi Chúc Nghiên Khanh còn đang tơ tưởng đến Tần Quân thì một nữ tử áo trắng chậm rãi bước tới, trên đường nàng đi hoa cỏ tự động bay lên, vờn quanh người nàng như thể nàng chính là tinh linh trong hoa, là tiên nữ giáng trần.

- Sư muội, muội đang nghĩ gì vậy?

Nữ tử áo trắng cười hỏi, tiếng nói trong vắt như chuông đủ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, đáng tiếc nàng lại đeo khăn che mặt khiến cho người ta không nhìn rõ nét mặt, chỉ có ánh mắt nàng rất đẹp, và giữa mi tâm còn có một nốt chu sa đỏ thắm.

Chúc Nghiên Khanh quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái rồi thu lại tầm mắt, thờ ơ đáp:

- Không có gì.

- Đang nhớ vị Tần Đế kia phải không?

Nữ tử bạch y đi đến trước mặt Chúc Nghiên Khanh.

- Nghe tỷ một câu, người nọ sát nghiệt quá sâu, lại là hoàng đế, tuyệt đối không phải người xứng đôi với muội, muội là thánh tông linh nữ, chờ muội là vạn thế thiên thu, sao phải cố chấp với một mình hắn?

Nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng xuống, giọng nói bình tĩnh như thể đang nói một vấn đề bâng quơ không liên quan đến mình.

Chúc Nghiên Khanh nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng, nghiêm túc nói;

- Mạc sư tỷ, ngươi đã thấy qua cỏ xanh bên bờ lạch nước bên núi hoang chưa? Đã thấy ngã tư đường xôn xao nhộn nhịp trong vương quốc chưa? Đã thấy phàm nhân mỉm cười vui vẻ chưa?

Nữ tử áo trắng được gọi là Mạc sư tỷ nghe xong thì sửng sốt, rồi không cần nghĩ mà hỏi ngược lại:

- Mấy cái đó thì có gì hay mà xem?

Chúc Nghiên Khanh lắc đầu bật cười, ánh mắt nhìn về phía mặt trời đang lặn trở nên dịu dàng mềm mại, nàng lẩm bẩm nói:

- Không phải ai cũng theo đuổi trường sinh, bình phàm cũng không đáng bị xem thường, tuy hắn là hoàng đế một vương quốc, nhưng người ta thích chỉ là bản thân hắn, mà không phải là quan lớn hay con cháu Thánh Triều, càng không phải tuấn kiệt Ngũ Hùng Cửu Tôn.

Mạc sư tỷ nghe xong thì tức giận trừng lớn hai mắt, vòng một vòng lớn như vậy mà nha đầu này vẫn không quên được Tần Đế!

- Hừ, sau này ngươi sẽ hiểu.

Mạc sư tỷ hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nói: “Tiểu tử kia đang bị Bình Thiên Yêu Tôn để mắt đến, chỉ sợ ngươi sẽ chẳng còn gặp lại được hắn nữa thôi.

Song nàng sẽ không nói ra tình cảnh của Tần Quân hiện tại, làm vậy sẽ chỉ khiến cho Chúc Nghiên Khanh càng thêm kích động.

Dù sao theo nàng thấy thì thời gian của Tần Quân đã không còn nhiều nữa rồi.

Bình Thiên Yêu Tôn là thứ tồn tại khủng khiếp thế nào, Thánh Hoàng không ra tay, thì không một ai có thể ngăn cản Bình Thiên Yêu Tôn.



Ngày hôm ấy, sự bình yên rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

- Báo! Phía Tây xuất hiện thú triều!

- Báo! Phía Bắc xuất hiện quân lính yêu tộc!

- Báo…

Tần Quân đang luyện kiếm thì bị những tin chiến báo liên tục của quân sĩ làm cho cả kinh dừng khựng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy lôi vân cuồn cuộn phảng phất như muốn đè sập thành trì, trong thiên địa xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng khiến cho ngay cả hắn cũng thấy khó chịu trong lồng ngực.

- Rốt cuộc cũng sắp tới rồi sao…

Tần Quân thì thào tự nói.

Lúc này, Na Tra, Viên Hồng, Lôi Chấn Tử, Hao Thiên Khuyển, Kim Giác, Ngân Giác, Lý Nguyên Bá đều nối nhau bay vào trong viện, ngay cả Cự Linh Thần cũng đứng ngoài tường viện chờ Tần Quân an bài.

Thân Công Báo trầm giọng nói:

- Bệ hạ, cỗ yêu khí này cường đại khiến người ta kinh hãi, nếu là Bình Thiên Yêu Tôn xuất hiện thì ngài tuyệt đối đừng đi ra ngoài.

Tần Quân lắc đầu, quét mắt nhìn một vòng quanh đám người rồi cười nói:

- Các ngươi vì trẫm mà chiến, trẫm sao có thể co đầu rụt cổ như thế, cho dù trẫm chẳng giúp được gì nhưng cũng phải nhìn các ngươi chiến đấu!

Lời vừa nói ra, trong lòng các vị Thần Ma đều cảm động không thôi, ai nấy sôi sục một bầu nhiệt huyết.

Bình Thiên Yêu Tôn thì đã làm sao?

Sau đó Tần Quân đưa bọn họ bay về phía tường thành, các tu sĩ trong thành đã sợ tới mức không dám ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.